Sau lần chết hụt nhớ đời đó, Trương Tiểu Hy chính thức bỏ nghề một lòng đi theo Triệu Tử Hiên giúp anh gầy dựng tiệm bánh nhỏ.
Trương Hàn Phong vốn dĩ là một người nghiêm khắc, đối với nghiệp báo chí anh lại càng có chấp niệm sâu sắc hơn bất cứ ai.
Vậy nên nghe em gái bỏ nghề, anh liền lái xe tới tiệm bánh Sugar tìm Tiểu Hy hỏi rõ.
Lúc tới nơi nhìn thấy em gái mình mặc đồ nhân viên màu hồng, đầu đội nón phụ bếp suýt chút nữa tròng mắt của Trương Hàn Phong đã rơi xuống đất.
Còn đâu một cô gái sành điệu nghênh ngang nhìn đời, nói hai câu lại thêm cái "tôi" vào trong đó.
Hình ảnh này đừng nói là anh kể cả để ba anh nhìn cũng không nhận ra con gái của mình.
Tiểu Hy thấy Trương Hàn Phong mặc vest sang trọng, liền nhớ tới ông anh trong giấc mơ ăn mặc nhếch nhác, có tình yêu mãnh liệt tới quả chuối thì không khỏi bật cười.
Mà nhắc mới nhớ, cô đem chiếc moto yêu dấu của anh ấy giấu gần quán ăn Nguyệt Lâu vẫn chưa lấy về, nếu còn trong mơ thể nào anh ấy cũng xé cô ra trộn gỏi.
May là cô trở về rồi.
Trương Hàn Phong bước tới quầy bánh, mặt đanh lại không vui: "Em định ở đây suốt đời sao? Không đi săn tin nữa thì viết báo, tương lai sáng lạn không muốn lại chui rúc vào nơi ám mùi này."
Tiểu Hy quên mất ông anh khó tính này của mình luôn giật dây bảo cô ly hôn với chồng.
Lúc đó cô hùa theo anh ấy, bây giờ thì khác rồi.
Tiểu Hy lấy cây đập ruồi đập một phát vào tay của Trương Hàn Phong trề miệng: "Muốn mua bánh thì lựa đi, ở dưới có giá sẵn, đừng tưởng là người nhà thì được giảm giá."
Trương Hàn Phong nhăn trán định mắng một trận thì Triệu Tử Hiên từ trong đi ra lễ phép cúi đầu chào, rồi nhanh tay gói cho anh vợ mấy cái bánh ngọt hào phóng nói: "Anh đem về cho ba giúp em, ba nói thích ăn bánh của em làm nhất, anh xúi Tiểu Hy bỏ em là ba không có bánh ngọt ngon như thế này để ăn nữa đâu."
Tiểu Hy ôm lấy eo Triệu Tử Hiên dụi dụi hất cằm đuổi khách.
Trương Hàn Phong trợn mắt nhìn hai người họ tình tứ tưởng mình nhận nhầm người rồi, chẳng lẽ sau khi Tiểu Hy bị trúng đạn thì bị người ta phẫu thuật luôn não và tim rồi lắp nhầm vào cho nó rồi? Hoang đường quá, Trương Hàn Phong nhăn mặt lắc đầu không chào mà đi luôn ra xe.
Tiểu Hy nhìn một mặt khó tin của anh trai mà bật cười thành tiếng, Triệu Tử Hiên thấy cô vui vẻ liền ôm cô vào lòng nịnh nọt: "Tối nay chúng ta lại tạo một đội bóng nhé?"
Nói rồi hôn lên môi cô, cô không ngần ngại đáp lại, phút chốc quên mất còn đang đứng trong tiệm bánh.
"Ây da… Mù mắt tôi rồi, có thể đợi về nhà rồi hãy diễn phim tình cảm có được không?"
Bạch Tôn vừa bê mâm bánh mới ra lò vừa che mắt, anh làm phụ bếp cho Triệu Tử Hiên hơn ba năm rồi chưa bao giờ thấy vợ của anh ấy tới đây, đột nhiên sau khi bị tai nạn lại trở thành đồng nghiệp của anh, còn tối ngày nói mấy câu sến chảy nước, làm cẩu độc thân như anh sắp lắp kính áp tròng để đeo rồi.
Tốc độ thay đổi của Trương Tiểu Hy còn nhanh hơn anh nuốt một cái bánh, thật là ớn lạnh.
Bạch Tôn không biết sau câu nói vừa rồi là gánh nặng đè lên vai, Triệu Tử Hiên tháo tạp dề ném cho anh vô sỉ nói: "Tôi và vợ về nhà diễn phim tình cảm đây, cậu ở lại canh tiệm đi."
Nói rồi cả hai vợ chồng kéo nhau đi, tiệm bánh còn đơn độc một mình Bạch Tôn đơ người đứng đó, anh đánh vào đầu mình tự trách bản thân ngu muội, đúng là cái miệng hại cái thân mà.
….
Ba tháng sau.
Buổi sáng Triệu Tử Hiên còn đang ngon giấc thì đã bị Tiểu Hy gọi dậy, anh nheo mắt nhìn cô kề sát trước mặt anh: "Ông xã tới giờ ăn sáng rồi."
Triệu Tử Hiên vò đầu ngồi dậy không biết cô bị gì, bình thường nấu cơm giặt đồ đều là anh làm, sao hôm nay tốt như vậy?
Tiểu Hy không cho anh có cơ hội thắc mắc, cô đẩy anh vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi chậm rãi đi xuống lầu, bàn ăn trống trơn, chỉ có một cái bát úp lên cái đĩa, anh nhìn cô khó hiểu: "Em đói bụng sao? Anh đi làm bữa sáng ngay đây."
Tiểu Hy cười trừ kéo anh trở lại: "Bữa sáng ở đây." Cô hất cằm bảo anh mở, Triệu Tử Hiên nhăn trán tiến tới mở thử cái bát ra xem.
Que thử thai nằm gọn gàng ở lòng đĩa, Triệu Tử Hiên mở to mắt cầm lên xem, hai vạch đỏ rành rành, anh còn tưởng mình mơ.
"Bà xã, tát anh đi."
Tiểu Hy phì cười kéo tay anh đặt lên bụng mình: "Ở đây, có cầu thủ đầu tiên rồi."
Hai tay Triệu Tử Hiên run run cầm không nổi cái que thử thai, anh kéo cô ngồi xuống ghế rồi áp tai vào bụng cô nghe thử, nơi này thật sự có một mầm sống rồi.
Tiểu Hy vuốt tóc anh khẽ cười: "Anh nghe thấy gì rồi?"
Triệu Tử Hiên đỏ mắt áp hai tay của cô lên mặt mình vừa mếu vừa nói: "Hình như… Hình như em đói rồi phải không? Bụng em sôi kìa."
Giây phút lãng mạn tan biến vì câu nói quá thực tế của Triệu Tử Hiên, Tiểu Hy quay mặt đi không thèm để ý tới anh nữa, anh phải dỗ mãi cô mới chịu quay mặt lại nhìn.
Người ta nói phụ nữ mang thai thay đổi tính tình quả không sai, Tiểu Hy bắt đầu chuỗi ngày bám Triệu Tử Hiên không hồi kết.
Anh sợ cô mang thai mệt mỏi nên bảo cô ở nhà nghỉ ngơi nhưng cô lên cơn thịnh nộ cho rằng anh hết yêu mình rồi, vậy là Triệu Tử Hiên phải đưa cô ra tiệm bánh ngồi xem anh nướng bánh cả ngày.
Tiểu Hy cuồng chồng tới mức suốt ngày lấy máy ảnh chụp lại những khoảnh khắc thường ngày của anh.
Bạch Tôn vô cùng kỳ thị dáng vẻ này của cô nên lúc nào cũng