Hôm sau, Lan Tử Nhan vẫn rời nhà lúc tám giờ hơn, trước khi đi hỏi Ngụy Viễn Đông: [ Ông chủ ơi, mở cửa chưa ạ? ]
Ngụy Viễn Đông hồi âm ngay: [ Mở rồi mở rồi, tới nhà ăn cơm trước nhé.
]
Bữa sáng lần này đã bình thường hơn.
Món cháo thanh đạm, cùng vài món ăn kèm đơn giản, có điều mùi vị rất ngon, Lan Tử Nhan vẫn ăn nhiều như cũ.
Mấu chốt là ông chủ Ngụy cứ giục người ta: "Ăn nhiều chút, ăn nhiều chút." Chẳng những nói ngoài miệng, động tác tay cũng quên, vừa thấy chén người ta sắp hết là vội vàng lấy thêm cho người ta.
Nhiệt tình quá đáng rồi.
Lần này Lan Tử Nhan vẫn chưa rửa chén thành công, vừa vuốt bụng nhè nhẹ vừa đi vào tiệm làm việc.
Ông chủ Ngụy chứng kiến cảnh tượng ấy, chẳng khác nào vợ người ta vác cái bụng bự đi tới đi lui.
Chờ bóng dáng của Lan Tử Nhan biến mất hẳn, ông chủ Ngụy mới thôi cười, đi rửa chén.
Yêu cuồng si là như thế nào? Chính là như ông chủ Ngụy đây.
Ông chủ Ngụy tự biết mình mất kiểm soát, nhưng vẫn không nhịn được.
Tuy nhiên anh sợ nhóc con sẽ bị mình dọa chạy, chỉ đành chờ đợi, chỉ đành tấn công chậm rãi.
*
Trong tiệm không có ai, Lan Tử Nhan vẫn buồn tẻ, dứt khoát đi trưng hàng hôm qua.
Quà vặt đều rất ngon, chẳng qua giá bán lẻ hơi cao, khách quen ở đây hẳn sẽ không đề cao, có điều bày lên thì vô cùng đẹp.
Tiếc thay quầy và kệ bày khá nhỏ, chưa trưng được bao nhiêu đã không chen lọt nữa.
May là ông chủ Ngụy có cách, điều chỉnh hai ba cái đã biến ra không gian mới.
Quả nhiên, càng làm càng thông minh ra.
Lúc nhàm chán Ngụy Viễn Đông bèn kéo Lan Tử Nhan ra tán gẫu, thú thật là để Lan Tử Nhan nghe anh huyên thuyên khoác lác.
Thế nhưng trên thực tế cuộc đời của Ngụy Viễn Đông cũng tính là huyền thoại.
Sau khi thi rớt đại học, Ngụy Viễn Đông mười tám tuổi rời nhà đến tỉnh lỵ để theo sư phụ học nghề bếp.
Thao tác làm việc của sư phụ "Ca Ca" đã khiến Ngụy Viễn Đông trẻ tuổi sốc trợn mắt há hốc mồm, được mở mang kiến thức về sự phát triển ngành ẩm thực của thành phố lớn, bởi lẽ đó bèn quyết chí làm đầu bếp, mở một nhà hàng lớn thuộc về riêng mình, kiếm đủ tiền, quay về nhà làm rạng danh dòng họ.
Đáng tiếc học hơn hai năm vẫn chẳng nổi bật, hơi luyến tiếc rời khỏi nhà hàng lớn đó.
Ông chủ Ngụy của khi ấy vẫn là một thằng nhóc lớn xác hoạt ngôn, làm việc cũng năng nổ, đầu óc nhanh nhạy, tính tình chín chắn, đi đâu cũng được khen ngợi.
Sau khi chia tay nhà hàng, Ngụy Viễn Đông định bụng cầm số tiền dành dụm trong hai năm nay để kinh doanh nhỏ lẻ, kết quả do không thăm dò thị trường, cũng không có chuyên gia dẫn đường, cuối cùng lỗ vốn ban đầu không hoàn về nổi.
Ông chủ Ngụy lỗ đến mức không còn đũng quần