Nói không cần thì chính là rất muốn, nói không thích thì chính là đặc biệt yêu.
Bà mụ cũng chạy theo hắn, hô lên, “Ai da, Tiểu Thúy nha, có vị khách quan điểm tên ngươi này.”
“Kẻ nào? Là tên nào ăn gan hùm mật gấu rồi?”
Cửa của gian phòng bên trái mở ra, một nam tử trẻ tuổi đai quần xộc xệch đi ra.
“Ngươi cũng xứng?”
Kẻ này hình như gặp qua ở đâu, Tân đại thiếu gia cũng không nhớ rõ.
“Đúng là tại hạ.” Lục Thận Hành phe phẩy cây quạt hắn vừa mua bên đường, “Bây giờ chúng ta cùng tỉ thí một trận, thấy thế nào?”
Tân Nguyên biểu tình khinh thường, “Ngươi cũng xứng?”
“Dám cược không?” Lục Thận Hành cao giọng nói, “Tân đại thiếu gia không dám sao?”
Hắn cố ý giương giọng nói, dụ cho một đám người lầu trên lầu dưới vây xem, mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thấy vậy, biểu tình của Tân Nguyên liền thay đổi, “So cái gì?”
“Đơn giản thôi, chúng ta thi vật tay.” Lục Thận Hành mỉm cười nói, “Nếu thắng, tại hạ sẽ lấy của Tiểu Thúy cô nương một đêm.”
Tân Nguyên hừ lạnh, “Còn nếu bổn thiếu gia thắng…”
Lục Thận Hành thưởng cho tên này một nụ cười, cuồng ngạo nói, “Ngươi không có cửa.”
Tân Nguyên từ trước đến nay đi đứng đều đầy ngạo khí hoàn toàn bị khiêu khích.
Bà mụ phân phó người đem đến mấy cái bàn, giữa thanh lâu ồn ào Lục Thận Hành và Tân Nguyên mỗi người ngồi một bên, đặt một tay lên mặt bàn.
Không quá mấy cái nháy mắt, Tân Nguyên thất bại ê chề, gân xanh trên trán tên này nổi lên, “Lại lần nữa!”
“Tại hạ còn đang mong một đêm xuân với Tiểu Thúy cô nương.” Lục Thận Hành chỉnh lý tay áo, “Hôm khác lại đến tìm thiếu gia phụng bồi.”
Tân Nguyên thở phì phò, Tiểu Thúy đối với hắn chỉ là thứ tiêu khiển nhất thời, nhưng lần này lại tổn hại đến mặt mũi, hắn không tài nào chịu được.
Lục Thận Hành nhướng mày, cao giọng nói lớn, “Làm sao? Tân đại thiếu gia không chịu được thua cuộc?”
Ánh mắt người vây xem lập tức tập trung đổ dồn lên Tân Nguyên, hàm ý khinh bỉ rõ ràng.
“Ả ta cũng chỉ là một kỹ nữ”.
Tân Nguyên phất tay áo bỏ đi.
Lục Thận Hành chậm rì rì mà vào phòng, ánh mắt quét một vòng trên người nữ tử mặc hồng y, hắn phe phẩy cây quạt cười nói, “ Tiểu Thúy cô nương, chắc cô cũng nghe được âm thanh bên ngoài rồi, đêm nay cô nương chính là của tại hạ.”
Tiểu Thúy nắm chặt khăn tay, cắn môi, trên mặt mang theo nét đau thương.
“Không hổ là hoa khôi, tư sắc của cô nương quả thật là thượng đẳng.” Lục Thận Hành nâng cằm nàng, ngón cái nhẹ nhàng ma sát, “Đáng tiếc, ta không thích thứ người khác đã dùng qua.”
Tiểu Thúy nhẹ nhàng bắt đầu, “Vậy mời công tử đi cho.”
Tiền đều đã đem ra, không làm cái gì chính là có lỗi với bản thân, Lục Thận Hành ngồi trên ghế, “Đêm còn dài, Tiểu Thúy cô nương có nguyện ý đàn một khúc cho tại hạ không?”
Tiểu Thúy lúc này mới nhìn Lục Thận Hành, do dự một lát liền tấu đàn.
Nghe tiếng đàn lay động lòng người, Lục Thận Hành lười biếng mỉm cười, “Tiểu Thúy cô nương, hôm nay cho dù không có ta, thì ngày sau cũng có những người khác.”
“Ngươi nói bậy.” Dây đàn rung lên, Tiểu Thúy đứng phắt dậy, “Chàng đối với ta là thật lòng, chàng nói sẽ rước ta vào cửa.”
Lục Thận Hành tấm tắc lắc đầu, “Có thể làm phu nhân của Tân đại thiếu gia tất nhiên phải là người không phú cũng quý.
Với xuất thân thanh lâu của mình, Tiểu Thúy cô nương hà tất phải tự lừa dối bản thân.”
“Đủ rồi!” Tiểu Thúy đầy đề phòng nhìn Lục Thận Hành, “Ngài căn bản không phải đến đây tìm tiêu khiển, rốt cuộc là có mục đích gì?”
Lục Thận Hành lấy nho trên dĩa ăn, nheo mắt cười nhẹ một tiếng, nghe nói Nghênh Xuân Các có một cặp tỷ muội song sinh, Thu Nguyệt ở Tứ Liên Quán dáng người đặc biệt nhu thận, còn có…”
Tiểu thúy run rẩy, khóc lóc chạy ra ngoài.
“Vẫn là lòng dạ nữ nhân còn dễ đoán…”
Lục Thận Hành đi qua chỗ bức bình phong đặt trước giường, lấy một bình sứ trắng từ trong tay áo, rắc bột phấn cho rơi trên giường.
Kết cục của Tiểu Thúy vốn là bị Tân Nguyên kết liễu, hắn chỉ mang ngày này tới sớm hơn.
Tiểu Thúy rời khỏi Hoa Duyệt Lâu, chạy thẳng đến Nghênh Xuân Các, nàng không đi vào mà núp dưới bóng cửa.
Không biết qua bao lâu, liền thấy Tân Nguyên trái ôm phải ấp đi ra.
Nữ tử mặc lục y bên trái nói chuyện bằng âm thanh hờn dỗi, “Tân Lang, chàng nói sẽ rước chị em chúng em, đừng có gạt chúng em.”
Bên phải là thiếu nữ mặc lam y, cọ cọ trong lồng ngực Tân Nguyên.
“Ta sao có thể lừa các muội.” Tân Nguyên nhéo nhéo cổ các nàng, ngửa cổ cười ha ha, “Cưới, đều cưới.”
Nghe được những lời đó, tay chân Tiểu Thúy lạnh toát, ngồi sụp xuống đất gào khóc rồi lại cười to.
Ngày hôm sau, Tân Nguyên lại đến tìm Tiểu Thúy, nằm trên giường hôn nàng như thường lệ.
Tiểu Thúy nhìn phù dung trên đỉnh đầu, “Chàng yêu ta không?”
Tân Nguyên chôn đầu trong cổ nàng, hơi thở thô nặng.
“Ừ, ta yêu em muốn chết.”
“Vậy thì đi chết đi.” Tiểu Thúy nắm chặt lưỡi kép hướng Tân Nguyên mà đâm tới.
Tân Nguyên lệch người về một bên, lưỡi kéo cắm vào tay hắn, hắn phẫn nộ bóp chặt cổ Tiểu Thúy, “Ngươi điên rồi!”
Chờ hắn kịp phản ứng lại thì Tiểu Thúy đã bị bóp chết.
Ngoài cửa có tiếng la thất thanh truyền vào, là nha hoàn của Tiểu Thúy, Tân Nguyên vừa muốn diệt khẩu đã bị tiếng bước chân ngăn lại, hắn bị tống vào tư chính nha môn.
Từ cái chết của Tiểu Thúy đến khi Tân Nguyên bị bắt giam, những chuyện này đều phát sinh quá đột ngột, lúc bà mụ của Hoa Duyệt Lâu chạy đến vẫn còn ngây ngốc.
“Ai báo quan?” Người chết thì chết đi, còn Tân gia thì đắc tội không nổi.
Một đám người đều lắc đầu, bọn họ chỉ thấy quan sai xông tới, mặt khác cái gì cũng không rõ.
Tân gia nhận được tin dữ, ai cũng có tâm tư riêng.
Không khí trong đại sảnh có chút vi diệu, không một ai mở miệng.
Tân Lương cúi đầu, một lần lại một lần vuốt ve gậy trúc, chẳng ai biết anh đang nghĩ gì.
“Cha, chờ Vương gia trở lại con liền đi cầu ngài.” Tân Vĩ Trần khóc lóc.
“Đại ca sẽ không sao đâu.”
Điều Tân Hồng Uyên quan tâm nhất bây giờ chính là thanh danh của Tân gia.
Lão cau mày, “Cũng được, con ở chỗ Vương gia cầu tình cho đại ca, việc này có lẽ sẽ giải quyết được.”
Bất quá cũng chỉ là làm chết một con kỹ nữ.
Nhưng họ đều đoán sai, màn đêm vừa buông xuống, tân Nguyên đã bỏ mạng trong lao, theo như miêu tả quan sát được, cả người hắn không có lấy một vết thương nào, chỉ có độc nhất một con mắt bị gãi máu chảy dầm dề.
Sau khi qua giám định, đưa ra kết luận Tân đại thiếu gia trúng độc bỏ mình
Dấu vết của thứ bột kia được phát hiện trên giường Tiểu Thúy.
Bản thân nó chỉ là một loại gia vị,