Cái này mẹ nó chơi kiểu gì?
Lục Thận Hành nhìn quyển sách quyển sách hư không kia, quyển thứ hai có mục tiêu là Thẩm Thành, nam chính trong sách.
Trên núi Tam Thạch có một U Long Bảo, bảo chủ Thẩm Thành thích giết chóc đã thành tính, không chuyện ác nào không làm, là đại ma đầu trong mắt võ lâm chính phái, ai cũng có thể giết chết.
Nhìn đến đoạn mở đầu này, cả người Lục Thận Hành đều không tốt lắm, xem ra sau này hắn sẽ thăng sớm.
Thẩm Thành là con nuôi của Tiêu Hoàng Quát, y vẫn luôn đi theo bên người Tiêu Hoàng Quát, kính trọng biết ơn.
Đối phương chẳng những đối với y có ân cứu mạng mà còn truyền lại một thân võ công, tặng y võ lâm tuyệt học 《 phá phong quyết 》.
Sau khi trưởng thành, Thẩm Thành xuống núi rèn luyện, gặp được một ni cô nói cho y biết một số chuyện.
Từ đó về sau, y bắt đầu âm thầm điều tra, biết được Thẩm gia trên dưới hơn trăm mạng người đều chết trên tay Tiêu Hoàng Quát.
Lí do là vì《 phá phong quyết 》.
Công pháp này quá mức âm độc, chỉ có người mang huyết mạch thuần khiết của Thẩm gia mới có thể tu luyện.
Hơn nữa kinh mạch cả người rất dễ hỗn loạn, nổ tan xác mà chết.
Thẩm gia có người nào luyện đến cấp thứ sáu cũng sẽ rơi vào kết cục như vậy.
Nếu ngoại nhân bên ngoài gia tộc muốn uống ké một bát canh này, chỉ có thể đoạt lấy từ trong tay người tu luyện.
Sở dĩ Tiêu Hoàng Quát nhận nuôi Thẩm Thành, hao phí tinh lực bồi dưỡng y, chỉ vì muốn chờ y luyện đến cửa thứ sáu rồi giết người lấy vật.
Thẩm Thành biết được chân tướng bản thân đã nhận giặc làm cha, tính tình cũng đại biến.
Y bắt đầu đem mình nhốt trong mật thất ngày đêm tu luyện, không ăn không uống.
Trong khốn cảnh, y không thể nào ngăn được bản thân giết người, tự mình hại mình.
Ba năm sau, Thẩm Thanh chính tay đâm chết Tiêu Hoàng Quát, huyết tẩy U Long Bảo.
Nhưng mà, trừ Tiêu Hoàng Quát, trong sinh mệnh của Thẩm Thanh vẫn còn hai nữ nhân rất quan trọng.
Một người là thê tử Lạc Hồng của Thẩm Thành, sinh cho y một đôi nữ nhi, đáng buồn chính là con gái đều không phải của y.
Còn một người được Thẩm Thành đối đối như thân mẫu, Tứ Nương.
Thế nhưng lại là của võ lâm minh giáo, trong vài chục năm vẫn luôn hạ độc trong đồ ăn của y, dẫn tới y mất đi năng lực bình thường của một nam tử, chính là để dương khí trong người y không bị ô uế.
Trăm phương ngàn kế như vậy, chung quy đều là vì《 phá phong quyết 》của y.
Thẩm Thành cho rằng mình vừa có tình thân vừa có tình yêu, cuối cùng lại là một hồi chê cười.
Công phá mười bậc của 《 phá phong quyết 》, từ đây chỉ có thứ Thẩm Thành không thể tưởng tượng được, chứ không có thứ y không có được.
Dần dần, loại cảm xúc vinh quang chiến thắng, cảm xúc khi tranh phong, giết chóc, chống đỡ, tất cả đều trở nên bình đạm.
Kiếp sống của Thẩm Thành không còn thấy được vui sướng trên đời, kết cục y một lần phóng hỏa, đem toàn bộ U Long Bảo và chính y cùng xuống địa ngục.
Chỉ số bi tình đạt bốn sao.
Nam chính trải qua suy sụp đả kích, cuối cùng trở thành đệ nhất thiên hạ trước khi phong hỏa đốt trụi.
Quyển sách này giống như tập trả thù xã hội của tác giả.
Lục Thận Hành nhìn kỹ trước sau hai lần, đến phụ lục của tác giả cũng không buông tha, cố gắng thông hiểu.
Cốt truyện trước mắt đã phát triển đến lúc Thẩm Thành đem thù đến báo.Tiêu Hoàng Quát, Lạc Hồng, Tứ Nương đều đã thành phân bón.
Toàn bộ thiên hạ không có ai có thể chống lại y.
Còn chưa đến một tháng nữa là ngày y phóng hỏa, không cứu được.
Sắc mặt Lục Thận Hành ngưng trọng, đừng nói là mỗi người đem ra một chút yêu thương, cho dù hắn có dùng mạng dâng lên cũng không thay đổi được quyết tâm muốn chết của Thẩm Thành.
"Ta có thể trực tiếp bỏ qua thế giới này mà đến cái tiếp theo không?"
"Ting, nhiệm vụ thất bại, trừng phạt có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, Lục tiên sinh đã từ bỏ rồi ư?"
Lục Thận Hành trầm mặc, sau đó phỉ nhổ, " Cái này mẹ nó chơi kiểu gì?"
"Ting, Lục tiên sinh, cái này là do ngài tự chọn.
Ngài đáng lẽ có thể xuất hiện từ khi mục tiêu còn nhỏ, nhưng bây giờ ngài chậm lại ba mươi năm."
Mất đi ba mươi năm có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, Lục Thận Hành nhíu mày, "Đây là trao đổi ngang bằng?"
"Ting, nguyên bản là như thế." Hệ thống nói chuyện bằng âm điệu bất biến, "Chẳng qua Lục tiên sinh còn phải chi trả thêm lãi suất sau khi trả ba mươi năm."
Đệt, thế mà còn có lãi suất, Lục Thận Hành biểu tình khó coi, "Là cái gì? Mẹ nó đừng có mà nói tùy lúc sẽ rơi xuống đấy."
"Ting, đúng vậy, Lục tiên sinh, đi thôi."
Trước mắt Lục Thận hành là khoảng không trống rỗng.
Hắn nhìn thấy một cánh tay gãy treo vật vờ trên cành cây, xác lại nằm một nơi, tay chân còn lại rải rác trên mặt đất, mùi thi thể bốc lên cực kỳ kinh tởm.
"Ngươi cuối cùng cũng tỉnh."
Lục Thận Hành nghe giọng nói, ngẩng cổ đi xem, liền thấy một nam tử phong lưu phóng khoáng vận áo vàng đang lộ ra nụ cười phúc hậu vô hại nhìn hắn.
Nam tử kia tấm tắc hai tiếng, "Ta chẳng qua chỉ giết mấy mạng người, ngươi lại bị dọa cho bất tỉnh?"
Nếu đã bị hù sợ, ít nhất cũng đừng sợ tới chết không được sao?
Cốt truyện trong đầu Lục Thận Hành chuyển động.
Chủ nhân thân thể này tên Quý Tri Thu, là một gã lang bạt đầu đường xó chợ, thanh niên trẻ tuổi hoài bão đầy trời, nghé con mới sinh không sợ cọp.
Gã không nhịn được theo lời đồn chạy tới đây chiêm ngưỡng thiên hạ đế nhất mỹ nhân, muốn trở về khoe khoang với người ta.
Gã cho rằng mấy chuyện đồn đãi về U Long Bảo đều là giả, chờ khi lão hổ ngủ