Chưa đến cuối thu, giữa mày Thẩm Thành đã quanh quẩn tử khí nặng nề, Lục Thận Hành thấy y đã gần kề cái chết.
Vị Ương càng trầm mặc hơn so với trước kia, nụ cười luôn treo trên mặt Lưu Hỏa cũng không còn.
Bất luận là vì chính mình, vì Bảo chủ, hay là vì U Long Bảo, mỗi người đều mang tâm sự nặng nề.
Đương sự lại rất thản nhiên, giống như không phải chuyện của mình.
Lục Thận Hành cho rằng Thẩm Thành không thể đợi được mùa đông đến, nhưng Thẩm Thành lại băng qua được cả năm, nắm ngoài dự đoán của hắn.
Tết Nguyên Tiêu ngày ấy, trong thành từng nhà vui mừng giăng đèn kết hoa, không khí nặng nề ở U Long Bảo cũng theo tiếng pháo hoa tiêu tán một ít.
Trong phòng bếp nóng nực, hơn mười đầu bếp đang chuẩn bị cơm chiều.
Lục Thận Hành tựa vào cạnh bàn, đũa hắn không ngừng gắp bánh trôi (*) vừa được vớt lên, ăn một lần hai ba viên.
(*) Tên gốc là yuanzi, t cũng không biết từ tiếng việt chính xác của nó là gì nên nghĩa sao thì t để y nguyên vậy.
Làm từ vừng đen, dầu mỡ lợn, nhồi một ít đường, bên ngoài có bột gạo nếp vo thành từng viên, nấu chín, ăn ngọt rất ngon.
"Phu nhân, đấy là nhân thịt." Người đầu bếp trung niên bưng hai dĩa bánh trôi nóng hổi lại đây, "Đây là nhân mè đen."
Lục Thận Hành âm thanh mơ hồ không rõ, "Làm lại một mâm nhân mè đi, cho ít đường lại."
"A!" Đầu bếp trung niên kêu lên, chạy nhanh đi phân phó người làm.
Dạ dày trống rỗng dễ chịu hơn đôi chút, Lục Thận Hành lau lau miệng, thỏa mãn thở dài.
Dư quang liếc đến một mẻ trôi nước màu vàng, hắn đi nhanh qua, "Đây là nhân hoa quế?"
Người trung niên gật đầu, biểu tình khẩn trương mà lật bánh trôi trong chảo dầu, tay chân luống cuống liền quên mất lau nước ở đầu đũa, bỏ vào một phát chảo dầu liền sôi sùng sục, dầu nóng bắn khắp nơi.
Lục Thận Hành kéo tay áo che khuất đi mu bàn tay, cười trấn an nói, "Không có việc gì."
"Phu nhân, tiểu nhân..." Người trung niên rất ánh náy, gã đột nhiên nhìn về phía sau Lục Thận Hành, biểu tình trên mặt sợ hãi như thấy quỷ.
Lục Thận Hành quay đầu, quỷ chưa thấy nhưng, lại thấy được Thẩm Thành.
Phòng bếp thoáng chốc bị hơi thở âm lãnh bao lấy, tất cả mọi người quỳ trên mặt đất, không dám thở lớn.
Kinh mạch bị tổn hại trong cơ thể đi nghịch chuyển.
Ngực Thẩm Thành phập phồng rõ ràng, hô hấp dồn dập, gân xanh trên thái dương nổi lên, khuôn mặt vặn vẹo.
Lục Thận Hành thấy thế, lập tức kéo Thẩm Thành đi, nhưng vẫn trễ một bước.
Một dòng nước ấm áp bắn đến sau cổ, hắn xoay mình, người trung niên ban nãy còn nói chuyện với hắn bây giờ đã tắt thở.
Máu loãng lênh láng chảy ra mặt đất làm người buồn nôn vô cùng, ai cũng không dám kêu ra tiếng.
Sắc mặt Lục Thận Hành xanh mét, hắn hít sâu, da đầu căng nhức đến gần.
Mặt hắn bị chân khí cuồng bạo của Thẩm Thành cắt ra nhiều miệng vết thương.
Nắm lấy tay Thẩm Thành, Lục Thận Hành không quan tâm máu chảy ròng ròng trên cằm mình, trong cổ họng tràn ra mùi máu tươi, "Ta ở đây."
Hai mắt dữ tợn của Thẩm Thành chợt có một tia thanh tỉnh, y nắm chặt tay Lục Thận Hành, một tay khác lau đi máu trên mặt hắn.
Trong âm thanh cất giấu van xin khó phát hiện, "Trở về đi."
Cơ bắp nóng như lửa đốt, Lục Thận Hành mắng chửi trong lòng như điên, hắn quên bao nhiêu sách võ hiệp ở đó không chọn.
Bây giờ lại làm lai chính không võ nghệ không nội lực trong một bộ phim thảm họa.
Chuyện ngày hôm đó bị đóng kín sau cửa phòng bếp, vết máu trên mặt đất đã được rửa sạch sẽ.
Người người vẫn như cũ mang nhiều chuyện phải làm trên đầu, giống như cái gì cũng chưa xảy ra.
Dược vị trên người Lục Thận Hành ngày càng nồng nặc, chính hắn cũng cảm thấy bản thân lúc nào cũng có thể chết trên tay Thẩm Thành.
Xuân về hoa nở, trời đất này là thế giới của bọn họ.
Thẩm Thành gầy đến không thể nhìn nổi, hô hấp đứt quãng.
Lục Thận Hành ngồi ở mép giường, chà chà ngón tay, hắn gặp người này lần đầu tiên là trùng hợp, lần thứ hai là duyên phận, hẳn sẽ không có lần thứ ba.
"Thương em một đời, bên em một đời, kiếp sau tôi không muốn gặp lại em." Lục Thận Hành híp mắt, đầu lưỡi ở trong khoang miệng y quét một vòng, dùng âm lượng chỉ bản thân nghe được.
Thế giới là giả, người cũng là từ câu chữ xây dựng thành, nhưng tình cảm là thật sự.
Lục Thận Hành sợ hãi bản thân sẽ lạc lối ở đây, quên đi mục đích ban đầu, cho nên mỗi lần muốn thả lỏng đều