Bệnh sạch sẽ.
Bang một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại làm màng nhĩ Lục Thận Hành tê rần.
Cái tính tính này, thật sự xem bản thân như bảo bối.
Giữa trưa có một thân thể cao gầy mặc bộ đồ thể thao xanh duỗi chân dài tiến vào, cậu tháo tai nghe xuống, mặt mày trong sáng.
"Chú nhỏ."
Lục Thận Hành nhướng mày, con nuôi của Trình Thiên Đạo, Trình Tự, có năng khiếu trong kiến trúc.
Trong nguyên tác có rất ít chỗ cho người này, chỉ biết tương lai cậu ta sẽ gặp hái vô vàn thành tựu trong sự nghiệp.
Hắn ừ một tiếng.
Trình Tự chỉnh giường cao lên, lại đi ấn cái nút hai bên giường, cầm hộp giữ nhiệt trong tay đặt lên bàn nhỏ, duổi tay ra vặn mở nắp hộp.
Bàn tay trắng nõn, khớp xương thon dài, đầu ngón tay mượt mà sạch sẽ, phối hợp với động tác đâu vào đấy tạo nên cảnh đẹp ý vui.
Lúc lấy cháo bị tràn ra một ít, Trình Tự nhăn mày, từ trong túi lấy khăn giất ra chùi chùi tay.
Lục Thận Hành nhìn Trình Tự lau một lần lại một lần, khóe mắt hắn co giật, khi người kia đã muốn lau đến lần thứ ba, hắn chậm rì rì nói, "Bên tay trái của con có toilet."
Cơ hồ lời nói hắn vừa buông ra Trính Tự đã xoay người rời đi, khi đi ra bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Chú nhỏ, có việc gì cứ kêu con."
Trình Tự ngồi xuống ghế bên cạnh, đeo tai nghe lên, cúi đầu khép mắt, đường cong bên mặt sạch sẽ rõ ràng.
Ánh mặt trời tươi đẹp từ cửa sổ chiếu vào, từ sau lưng Trình Tự hướng đến Thẩm Thành, ấm áp.
Chén cháo trắng chỉ còn một nửa, Lục Thận Hành lau lau miệng, "Trình Tự."
Không phản ứng, hắn cất cao giọng lại kêu thêm một tiếng.
Trình đại thiếu gia rốt cuộc cũng lười nhác giương mắt, cậu gỡ xuống một bên tai nghe, ánh mắt dò hỏi.
"Giúp chú lấy cái bô." Lục Thận Hành nghĩ nghĩ, "Hẳn là ở dưới gầm giường, con tìm giúp chú đi."
Trên mặt Trình Tự nổi lên tia biến hóa, che giấu để không giật mình, "Cái gì?"
"Bô nước tiểu." Lục Thận Hành nói.
"Con đi kêu hộ lí." Trình Tự nói xong liền quay đầu, chưa đi được nửa bước đã nghe giọng cười trầm thấp có lỗi của người đàn ông, "Chờ không được."
Độ ấm trong phòng bệnh chợt giảm xuống, hai chú cháu ngày thường không nhìn đến nhau giờ lại bốn mắt đối diện, bất động thanh sắc.
"Đệt!" Nhỏ tiếng chửi, Lục Thận Hành dùng tay cố sức đi túm quần, trán hắn đổ mồ hôi, hẳn là không nhin được nữa, cứ đà này thì đái dầm đến nơi, "Mau giúp chú đi."
Trình Tự mím chặt môi gấp bàn nhỏ lại, lấy ra cái bô nước tiểu, cong lưng duỗi tay ra.
Cậu nghiêng đầu sang một bên, tóc màu sợi đay trên trán quét xuống, che khuất cảm xúc quay cuồng trong con ngươi đen láy.
Lục Thận Hành thấy cậu cứng đờ bất động, không kiên nhẫn nói, "Mang lại đây đi."
Mùi nước thuốc và hơi thở nam tính đan xen ùa vào hô hấp, lui không thể được.
Gân xanh trên trán Trình Tự ẩn hiện, bên tai vang lên tiếng nước, giống như có một nghìn con kiến đang bò lên cái tay cầm bô của cậu.
Từ cánh tay đến nửa người trên đều nôi một tầng da gà.
Lục Thận Hành vui suống huýt sáo, trong mũi phát ra âm thanh thoải mái.
Trình Tự lập tức nhào vào toilet, hận không thể cạo rửa một tầng da xuống.
Lục Thận Hành nằm trên giường thấy cánh tay của thanh niên đỏ bừng lên.
Hắn nhìn thôi cũng cảm thấy đau, "Trở về đi."
Thuận miệng đáp lại, Trình Tự cầm theo hộp giữ nhiệt, trên mặt không lộ ra sơ hở nhưng bước chân nện bước nhanh hơn đã bóc trần tâm trạng bực bội, một khắc cũng không muốn ở lại thêm.
Ra khỏi khuôn viên bệnh viện, Trình Tự lấy di động đang rung ra, "Ba."
Đầu kia Trình Thiên Đạo vừa họp xong, không yên tâm hỏi, "Con trai, chú nhỏ con giữa trưa ăn nhiều không?"
Tránh đi chiếc xe máy phía trước, Trình Tự ra gốc cây đứng, "Con thấy chú ăn uống khá tốt."
"Vậy được rồi." Trình Thiên Đạo bỏ hai chân đang vắt chéo xuống, "Buổi sáng chú nói với ba về sau không lui tới chỗ thằng nhỏ Lạc Dương kia nữa."
"Lời này ba cũng tin?" Trình Tự cười nhạt.
Trình Thiên Đạo nghe ra ý xem thường trong lời nói của Trình Tự, ông thở dài, "Hãy chờ xem, thật hay giả sớm muộn cũng biết."
Treo máy, Trình Tự đứng dưới gốc cây một chốc.
Cậu đút tay vào túi, đi hướng tới bãi đỗ xe.
Ông chú già kia xem Lạc Dương như mạng mình, mê thằng nhóc đó như thuốc phiện, làm sao có thể buông tay.
Ngày cuối tuần, Trình Thiên Đạo gọi con trai từ ổ chăn dậy, thúc giục cậu đi bệnh viện.
Thanh niên cào cào đầu tóc lộn xộn, "Ba, chú hai bọn họ đều bận sao?"
Biết suy nghĩ của cậu, Trình Thiên Đạo nhăn mày, nói lời y như dự đoán, "Ba con là anh cả, huynh trưởng như cha."
"Phải là mọi người đều nghĩ như thế mới được." Trình Tự ném xuống một câu liền