Không có quan hệ máu mủ với anh ấy.
Mồng một đầu năm, không khí năm mới còn chưa cảm nhận được đã phải nghênh đón điều tồi tệ nhất.
Trình Thiên Đạo cảm thấy hôm nay mình không nên ra khỏi cửa.
Đầu tiên là gọi thằng bảy tới, chưa tách ra được bao lâu đối phương đã gặp chuyện, sau khi đến bệnh viện lại nghe con trai nói như vậy làm ông muốn phát bệnh tim.
Lúc đó ông thật sự không biết giấu khuôn mặt già này ở đâu.
Bầu không khí trong xe nặng nề.
Lục Thận Hành khoát tay trái, híp nửa mắt hút thuốc, làn khói trắng chậm rãi bay lên, biểu tình trên mặt có chút mờ mịt, chỉ mơ hồ lộ ra hàng lông mày nhíu chặt.
"Chú bảy, Tiểu Tự nó còn nhỏ, từ nhỏ không có bạn bè gì, không biết cái gì là thích.
Có khi chỉ là cảm thấy mới lạ thôi, qua vài ngày lại hết." Trình Thiên Đại nhìn con đường phía trước, bàn tay nắm lấy vô lăng ra một mảng mồ hôi, ông nói, "Chú đừng coi là thật."
Lục Thận Hành búng điếu thuốc giữa hai ngón tay, "Sẽ không."
Nghe thấy câu trả lời của người ngồi phía sau, Trình Thiên Đạo nhẹ nhàng thở ra, lời vừa rồi của ông là giả, con của mình người làm cha sao lại không rõ.
Từ nhỏ đến lớn thằng nhỏ này chưa bao giờ là loại người tùy tiện, nói cái gì chính là cái đó.
Chính vì vậy mới càng nghiêm trọng, Trình Thiên Đạo thở dài, lúc trước ông không muốn con trai rời xa khỏi tầm mắt mình, hiện tại có chuyện xảy ra, con trai cần phải đi, đi nhanh, càng nhanh càng tốt.
Phương Vấn ở nhà chơi với con gái, nhìn Trình Thiên Đạo ủ ê trở về, kỳ quái hỏi, "Tiểu Tự nó vừa mới về, nhìn không ổn lắm, sao đến anh cũng thế? Có phải chú bảy chú ấy..."
"Thằng bảy chỉ bị thương cánh tay thôi." Trình Thiên Đạo ném xuống một câu rồi đi lên lầu.
"Này! Giày! Đổi giày ra đã!" Phương Vấn ở sau dưng la lên bất đắc dĩ, mặt bà đầy nghi hoặc, "Một người hai người đều y như nhau, tiệc tối hôm qua còn tốt lắm không phải hay sao..."
Trình Tự ngồi trước bàn học trong phòng, ly nước nóng bên cạnh đã nguội, cậu nghe tiếng động của khóa cửa sau lưng, theo sau là tiếng bước chân xông vào trong tai, có tiếng thở dài nặng nề.
"Bao lâu rồi?"
Trình Tự không quay đầu lại, "Con quên rồi."
"Anh thích chú nhỏ mình ở điểm nào?" Trình Thiên Đạo đã qua hai đời vợ.
Người đầu tiên là do cha mẹ hai bên thỏa thuận, ông kết hôn với người mình chưa gặp bao giờ.
Người thứ hai là Phương Vấn, được một người bạn giới thiệu.
Thích ở trong hai chữ hôn nhân, thậm chí trong một đoạn tình cảm đều không có trọng lượng đáng kể.
"Cảm giác." Trình Tự nhẹ nhắm mắt, không nói rõ được là nhận ra khi nào, khi cậu ở cùng một chỗ với người đàn ông kia liền sinh ra một cảm giác quen thuộc, giống như đã quen biết nhau từ kiếp trước.
Trình Thiên Đạo sống đến tuổi này, ông thật không hiểu được thứ gọi là cảm giác, "Ba nghĩ rồi, anh thích nam không quan trọng, nhưng không thể là chú nhỏ của anh."
Ngữ khí Trình Tự bình tĩnh, "Con không phải con ruột của ba, không có quan hệ máu mủ với anh ấy."
"Chỉ cần anh còn gọi tôi một tiếng ba, nó vĩnh viễn chỉ có thể là chú nhỏ của anh!" Sau khi nghiêm nghị, Trình Thiên Đạo như già đi nhiều tuổi, ông chậm rãi nói, "Con trai, con hiểu ý của ba không?"
Trình Tự trầm mặc không nói.
"Lần này ra nước ngoài thì ở bên đó phát triển cho tốt đi." Trình Thiên Đạo nói.
Trình Tự nhấc mí mắt, xoay người nhìn người nuôi lớn cậu hai mươi năm nay.
"Đừng có nhìn ba như vậy." Trong lòng Trình Thiên Đạo không dễ chịu, cảm thấy bản thân không khác gì ông già cầm gậy đánh uyên ương, "Ba hỏi thay con, chú nhỏ con chỉ xem con như cháu trai, còn lại không có lòng dạ nào khác."
Khóe môi Trình Tự mím chặt, lộ ra một độ cong sắc bén, nhưng chỉ trong chớp mắt đã buông ra, nhẹ giọng nói, "Con biết rồi."
"Cảm giác nhất thời chỉ là ảo giác thôi." Trình Thiên Đạo thấm thía nói, "Con trai, con vẫn còn trẻ, đi ra ngoài trải nghiệm nhiều chút, con sẽ phát hiện còn rất nhiều khả năng khác."
Trình Tự cúi đầu không nói một lời, đường hàm căng chặt, làm người ta có cảm giác không đành lòng.
"Con tự ngẫm nghĩ cho tốt đi." Trình Thiên Đạo mở cửa đi ra ngoài.
Trình Tự cúi đầu không nói lời nào, cậu mở ngăn kéo lấy sổ ký họa ra, ngón tay ma sát vài cái, tìm một cây bút chì vẽ nốt bức tranh bỏ dở, lại mở ba lô nhét sổ vào.
Ngã xuống giường, Trần Tự lấy tay gối đầu nhìn trần nhà trắng xóa, cậu chôn kín bí mật đó trong lòng, không có ý định nói ra, không ngờ vì hiểu lầm hôm nay mà nói ra hết, ngược lại nhẹ nhõm hơn nhiều.
Đã biết trước kết cục, nhưng vẫn không nhịn được...thất vọng.
Ngày sáu hôm đó Trình Thiên Đạo không đi tiễn Trình Tự, ông đứng ở ban công nhìn con trai kéo hành lý ra cửa, thân ảnh cô độc càng đi càng xa, biến mất sau ngã rẽ.
Phương Vấn đi tới nói, "Anh khóc cái gì, có phải Tiểu Tự nó một đi không trở lại đâu."
Trình Thiên Đạo duỗi tay lau sạch nước trong khóe mắt.
"Không nỡ như thế sao còn để con nó đi?" Phương Vấn không hiểu được tính toán của chồng mình, hết nửa đời làm cái gì cũng suy nghĩ cho con cái, còn đến cả khi đưa nó ra nước ngoài.
"Muốn tốt cho nó." Trình Thiên Đạo hít hít mũi.
Phương Vấn lấy khăn tay ra lau mũi cho ông, ở trên cánh mũi xoa bóp.
"Già đầu rồi mà còn khóc hu hu thế này."
Âm thanh của Trình Thiên Đạo ong ong "Người già càng yếu ớt."
Ngày hôm đó Lục Thận Hành còn đang nằm trong mộng, điện thoại rung lên vài cái, hắn sờ vào mở ra liền nhìn thấy một tin nhắn, dãy số lạ hoắc, chỉ có hai chữ đơn giản: Bảo trọng.
Hắn ném điện thoại sang một bên, lại vùi mình vào ổ chăn, cháu trai lớn, thuận buồm xuôi gió.
Đông đi xuân lại đến, Lục Thận Hành đôi khi còn đi uống trà nói chuyện phiếm với Trình Thiên Đạo, đến nhà ông ăn tối, nhưng cả hai anh em đều vô tình hay cố ý tránh đi một chủ đề và tên một người.
Nữ nhân thận trọng, ban đầu Phương Vấn còn buồn bực tại sao lại như vậy, về sau bà phát hiện chỉ cần mình vừa đề cập đến chuyện về Tiểu Tự, biểu tình hai người kia sẽ lập tức có chỗ kỳ quái.
Hơn nữa Tiểu Tự xuất ngoại mỗi khi gọi điện về nhà chỉ hỏi thăm đơn giản dăm ba câu, mỗi lần bà đề cặp về chuyện của chú bảy nó đều tìm cớ cắt đứt.
Kết hợp mấy dấu hiệu này lại, bà cảm thấy mình vừa đoán ra được một chuyện.
Từ biệt Trình Thiên Đạo, Lục Thận Hành ở huyền quan đổi giày rời đi, nhìn thấy Phương Vấn đang đứng ở một góc cửa chờ hắn, "Chị dâu."
Phương Vấn đem sợi tóc rũ trước mặt vén ra sau tai, không nói lý do, "Hôm qua Tiểu Tự gọi điện về nhà nói nó ở bên kia khá tốt, hình quen được không ít bạn mới."
"Chị dâu, có chuyện chị cứ nói thẳng." Lục Thận Hành không rõ nguyên do.
"Vậy chị cũng nói thẳng." Phương Vấn nhìn Lục Thận Hành, "Chú bảy, chị dâu da mặt dày muốn một câu chắc chắn của chú."
Qua vài giây, Lục Thận Hành hiểu hàm ý của Phương Vấn, không do dự nói, "Nó là cháu trau của em."
Đôi mắt đầy nếp nhăn của Phương Vấn giần giật, trên mặt lộ ra nụ cười yên lòng, bà nói, "Chú bảy, nhớ kỹ lời chú hứa hôm nay."
Nhìn Phương Vấn trở về, Lục Thận Hành có cảm giác kỳ quái, cái cảm giác kia không biết từ chỗ nào sinh ra, chờ đến khi hắn phát hiện đã tràn đầy trong lòng.
Trình Tự nói thích hắn, Lục Thận Hành sửa sang cổ tay áo khoác, tại sao? Cái vẻ ngoài này của hắn khác xa với tiêu chuẩn vẻ đẹp truyền thống, chỉ có nhiều tiền, nhưng trùng hợp đối phương lại chướng mắt điểm này nhất.
Lục Thận Hành đút tay vào túi áo khoác, nhấc chân đi ra bãi đỗ xe, giày da dẫm lên lá khô, hắn không tin trên đời này có chuyện không cần lý do.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn như thường, Lục Thận Hành vừa đầu tư dự án vừa làm từ thiện, đổ tiền vào đó, tích góp công đức.
Không biết từ ngày nào, hắn phát hiện bản thân không nhìn thấy đứa nhỏ mắc bệnh sạch sẽ tự ngược bản thân kia lại sinh ra cảm giác khó chịu.
Như thường lệ đi tập thể hình, Lục Thận Hành nhìn thấy một người trong phòng thay đồ, hắn nhăn mày, "Cậu tới đây làm gì?"
"Hóa ra anh là ông chủ của Thịnh Thế." Người đàn ông máu lai huýt sáo, thưởng thức cơ bụng đẹp mắt của Lục Thận Hành, "Anh nổi tiếng như thế, muốn biết tin tức cũng dễ thôi."
"Tôi còn nhớ cậu tên A Thụy." Lục Thận Hành kéo áo xuống, "Có chuyện thì nói, không thì biến."
"Thằng nhóc Lạc Dương kia thuê người chơi chết tôi." Sắc mặt A Thụy thay đổi, nhịn xuống tức giận trong giọng nói.
"Không phải cậu chưa chết sao?" Lục Thận Hành quét mắt nhìn xuống xương quai xanh đầy dấu hôn của gã, trên eo còn có một hình xăm nhìn không rõ.
"Đó là do tôi mạng lớn, mẹ nó, tưởng chơi được một con thỏ, ai ngờ lại là một con chó điên." Cặp mắt xanh lam của A Thụy trào ra nét bực bội, gã hung hăng bứt tóc, "Sớm biết thế anh có đưa tôi số tiền đó tôi cũng không cầm."
"Người chơi cậu ta là cậu." Lục Thận Hành mặt không đổi sắc, "Liên quan gì đến tôi?"
"Không phải anh kêu tôi chơi cậu ta sao?" A Thụy không dám tin.
"Ai làm chứng?" Lục Thận Hành cười lạnh.
Sắc mặt A Thụy đại biến, người này cho gã tiền mặt, lúc nói chuyện không lưu lại bất kỳ chứng cứ nào, lần này tới đây cũng quên ghi âm, mặt gã tái xanh không nói nên lời.
"Tôi ghét nhất kẻ nào uy hiếp tôi." Lục Thận Hành vỗ vỗ mặt gã, "Lúc trước nói thế nào? Có cần tôi nhắc lại không?"
A Thụy mắng to, "*****!"
"Nếu tôi là cậu, hoặc là quắp đuôi chạy đến nước ngoài hoặc là tìm núi rừng xa xôi hẻo lánh tránh đầu sóng ngọn gió." Lục Thận Hành liếc mắt nhìn gã, "Hoặc là học giống Lạc Dương, tìm cái đùi sau bự hơn cái đùi trước của cậu ta mà ôm."
Ánh mắt A Thụy sáng lên, gã dán người lên, nâng đầu gối cọ cọ Lục Thận Hành, thổi gió vào tai hắn, "Không bằng tôi ở cùng với anh đi? Kỹ thuật đóng cọc của tôi tốt lắm đó, sáo cũng biết thổi, thổi hai ba tiếng đồng hồ một lần cũng được."
"Trên người cậu đầy mùi bao cao su rẻ tiền." Lục Thận Hành ghê tởm nắm tóc của gã kéo ra, cưỡng bách gã ngửa đầu, "Cảnh cáo mày, đừng có xuất hiện trước mặt tao lần nữa."
"Được, tôi đi." A Thụy bị đau xin tha, không cam lòng lảo đảo chạy.
Lục Thận Hành đứng tại chỗ, dựa vào cửa tủ xoa điếu thuốc lá, hắn nên giết người diệt khẩu mới đúng, thả tên đó đi như vậy, về sau lại rước thêm phiền toái.
Lục Thận Hành có một tật xấu, một khi đã nổi lòng thì nhất định phải làm, đêm đó hắn cho người đi giải quyết A Thụy, tốc độ nhanh gọn.
Đối với hắn, việc này chấm dứt ở đây.
Ngày nọ Lục Thận Hành đang ở giao lộ dừng đèn đỏ, hắn nhận được âm thanh của hệ thống, phản ứng đầu tiên còn tưởng là hoàn thành nhiệm vụ, ai ngờ còn chưa kịp vui vẻ trước mắt đã hiện lên một màn hình danh sách.
Tên vật phẩm: Cúc hoa linh
Công hiệu: Ẩm ướt ướt
Giá cả: 1000 điểm tình yêu.
Tên vật phẩm: Hạo hoa
Công hiệu: Trơn Trơn Trơn
Giá cả: 1500 điểm tình yêu
Mua ngay trong ngày, mua vật phẩm tặng kèm ưu đãi 100 điểm tình yêu.
Cách thức kiếm điểm tình yêu: Mang trẻ lạc về nhà, khen thưởng 1100 điểm tình yêu, đỡ người già qua đường, khen thưởng 2000 điểm tình yêu, giúp đỡ người khuyết tật, khen thưởng 1642 điểm tình yêu...!
Xem xong đoạn phương pháp tích điểm thật dài này, mí mặt Lục Thận Hành giần giật.
Công hiệu của vật phẩm rất tốt, giá cả càng tốt,
"Tao không cần mấy thứ lằng nhằng này."
Lục Thận Hành một hơi trả lời, chỉ cần mua một bộ bôi trơn là giải quyết được tất cả vấn đề.
"Ting, Lục tiên sinh, ngài chắc chứ?"
Có vẻ không phải xác định 100% như vậy, Lục Thận Hành đánh tay lái đổi đường, phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên tích góp một chút mới được.
Xe dừng ở bãi đậu lầu 3 khu trung tâm mua sắm, Lục Thận Hành đẩy xe đi về phía trước, trung tâm mua sắm đông đúc, cũng có nhiều tình huống xảy ra.
Loanh quanh có mục đích một lúc, Lục Thận Hành nhìn thấy một bé gái độ 3, 4 tuổi đang kéo khô bò trên kệ hàng, hắn nhìn trái phải, không thấy người lớn đâu.
"Bạn nhỏ, mẹ em đâu?"
Bé gái nghiêng đầu nhìn Lục Thận Hành, không nhịn được oa oa