Đừng cậy mạnh
Không khí trong phòng có phần vi diệu.
"Chú nhỏ, xem đủ chưa?" Mặt Trình Tự bị áp vào tường, tư thế bị người khác khống chế này làm cậu phẫn nộ, nhưng vì đó là người đàn ông này nên cậu mới không phản kích.
Lục Thận Hành bình tĩnh như chưa có chuyện gì dựa sang một bên, "Mặc quần áo vào, chúng ta nói chuyện."
Ngưng thở một chốc, khóe môi Trình Tự câu lên, cậu sửa sang quần áo, biểu tình trên mặt bình tĩnh, đeo lên một chiếc mặt nạ hoàn mỹ.
"Tại sao lại về nước?" Lục Thận Hành dùng ánh mắt vui đùa nhìn thẳng vào thanh niên.
"Có chuyện." Trình Tự nhàn nhạt nói.
"Chuyện gì?" Lục Thận Hành nhìn chằm chằm thanh niên bình tĩnh.
"Chuyện của con." Trình Tự trả lời ngắn gọn rõ ràng.
"Vậy anh có thể nói cho chú nhỏ biết vì sao anh lại xuất hiện ở đây không?" Âm cuối của Lục Thận Hành cao lên, phát ra âm mũi, "Hửm?"
"Nghe nói chú nhỏ xảy ra chuyện, con đến xem." Tay Trình Tự rũ ở hai bên run lên khó phát hiện.
"Ồ? Thật sao?" Lục Thận Hành cười như không cười.
Bị ánh mắt sắt bén đến xương kia soi mói, cả người Trình Tự đều không thoải mái, giống như bị lột hết quần áo, "Con còn có việc..." Cậu còn chưa nói xong đã bị một tiếng cười nhẹ ngắt ngang, "Thế nào đây? Bây giờ còn không muốn nói chuyện với chú nhỏ?"
"Chú à, con không có thời gian chơi với chú." Trình Tự nhíu mày, tầng mặt nạ ngụy trang đang yên lặng nứt vỡ.
"Chú anh có nói chú đang chơi sao?" Ngón tay Lục Thận Hành cong lên, gõ vào mặt bàn.
Trình Tự bỗng nhiên ngẩng đầu, trong nháy mắt kia, cậu nhìn thấy trong đôi mắt người đàn ông có một loại khí tức muốn khống chế, như có gai áp trên lưng, đột nhiên cậu muốn trốn chạy.
Tai bị một bàn tay phủ lên, Trình Tự gồng mình kiềm chế sự run rẩy toát ra từ trong xương cốt, vành tai bị nhẹ nhàng vuốt ve, xoa nắn, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, "Đây là cái gì?"
"Mèo cắn." Trình Tự mất tự nhiên quay đầu đi, tai nóng bừng, một mảng đỏ nổi lên.
"Ở đây cũng là mèo cắn?" Lục Thận Hành cũng không nóng nảy, đầu ngón tay hắn quẹt qua sau tai Trình Tự, xẹt qua vế đỏ tím rõ ràng như bị hút vào.
Hơi thở của Trình Tự hỗn loạn không kiểm soát.
"Bé con thích nói dối." Lục Thận Hành dùng đầu ngón tay niết chặt, thanh niên hít khí vì đau.
Ngắn ngủi vài phúi, Lục Thận Hành từng bước ép sát, Trình Tự không thể không lui về sau, cậu đột nhiên không muốn chạy trốn, đã cùng đường bí lối thì người ta không còn sợ gì nữa.
"Chú nhỏ, em thích chú." Cậu thở dài, có phần bất đắc dĩ, "Thích không vì lý do gì hết."
Lý do là đời trước, cả đời trước nữa em đều thích tôi.
Lục Thận Hành không có hứng trêu ghẹo cậu, đến thử cũng lười, nếu lần thứ hai là duyên phận, vậy lần thứ ba tính là cái gì? Nghiệt duyên?
Thanh niên giống như phạm nhân chờ tuyên án, càng ra sức vờ bình tĩnh, sau lưng lại càng căng thẳng.
Lục Thận Hành xoay người rời đi, vừa bước tới cửa liền nói, "Eo đau thì đừng cậy mạnh."
Trình Tự đang đứng tại chỗ, "...."
"Còn nữa, lần sau không có chuyện tiền trảm hậu tấu."
Khóe môi Trình Tự giần giật, bước đến phía trước có thể không phải là vách núi, mà có khả năng là trời biển bao la.
7 giờ rưỡi tối, bản tin thời sự kết thúc, gala tết Trung thu cũng chuẩn bị chuẩn bị bắt đầu nhưng không phải gia đình nào cũng có thể tề tựu đông đủ để tận hưởng niềm vui ngày sum vầy.
Trình Thiên Đạo cảm thấy năm nay không phải năm tốt.
Mùng một thằng em ông xảy ra tai nạn xe cộ, con trai ở trong bệnh viện tỏ tình với đối phương, thật vất vả lo lắng đề phòng nửa năm, cho rằng đã có thể yên tâm rồi, ai ngờ tết Trung thu con trai vốn nên ở nước ngoài lại xuất hiện trước mặt ông, nói trừ thằng em ông, ai cũng không được.
Tách trà đập xuống gạch men trên mặt đất, phát ra âm thanh