Ngoan nào
Trình Tự vẫn luôn muốn nuôi mèo, Lục Thận Hành cảm thấy cậu nhất định là đang nằm mơ, "Lông mèo sẽ rụng khắp nơi, chưa kể còn có mùi hôi, móng nó cào phân, sofa, giường, bàn ghế, bàn trà, tất cả mọi thứ trong nhà đều có thể có dâu chân của nó trên đó.
"...Quên đi, coi như trước đó em chưa nói gì hết." Lông tơ cả người Trình Tự đã dựng thẳng đứng.
Mấy ngày sau, không biết Trình Tự mang từ đâu về được hai con cá vàng, nhưng chưa đến nửa tháng, mắt con cá đã trợn ngược lên, bụng phình to, bay lên trời, nguyên nhân do cậu cho nó ăn quá nhiều.
Tan tầm trở về, Lục Thận Hành đặt cặp sách lên sofa, cởi tây trang đi qua, duỗi tay sờ đỉnh đầu đen nhánh của Trình Tự, "Nén bi thương, xin chia buồn."
Khóe miệng Trình Tự run rẩy, đóng chặt bể cá, tiếp tục tiễn đưa hai con cá kia.
Để bắt kịp công việc, Trình Tự không còn sáng đi chiều về nữa, ngày thường đi đến 3, 4 giờ sáng là chuyện thường, thời gian làm việc hỗn loạn.
Có rất nhiều thời điểm cậu kéo bước chân mệt mỏi trở về, Lục Thận Hành cũng đã ngủ rồi, một câu cũng chưa nói được với nhau.
Thời gian ở chung giảm đi làm Trình Tự cảm thấy bất an, cậu từ chối ông chủ, chuyển công tác đến một công ty địa ốc.
Lúc Lục Thận Hành biết chuyện, kỳ quái hỏi, "Sao em không đến chỗ chú?"
Trình Tự không nói tiếng nào, cậu đã suy nghĩ thật kỹ rồi đi cân nhắc ưu nhược điểm của việc chồng-chồng làm cùng công ty, cuối cùng vẫn chọn con đường khác.
"Em sang thư phòng lấy mấy cái túi đồ sang đây." Lục Thận Hành cũng không hỏi nhiều, vội vàng thay quần áo ra cửa.
Trình Tự cầm đồ theo, hai người đến chỗ Trình Thiên Đạo ăn cơm.
"Chú bảy, đừng trách anh cả nói chuyện khó nghe, chờ chú già rồi, không có con cháu thì lấy ai chăm lo?" Trình Thiên Đạo cau mày uống một ngụm rượu trắng, "Không lẽ muốn đi viện dưỡng lão thành một lão già cô đơn à?"
Lão già cô đơn? Cơ mặt Lục Thận Hành co giật, "Anh cả, em là người đã có gia đình rồi, em có vợ."
"Tiểu Tự cũng có ngày già đi thôi." Trình Thiên Đạo trừng mắt.
"Chờ em ấy già thì thằng em anh cũng đã chầu Diêm Vương rồi." Lục Thận Hành cười cười.
"..." Trình Thiên Đạo nghe giọng điệu lãnh đạm của hắn, nói chuyện đi gặp Diêm Vương mà nghe giống như đi gặp lão Vương nhà bên.
"Có con cái mới có kỳ vọng, có kỳ vọng mới là viên mãn."
Trong bụng Trình Thiên Đạo có mấy lời còn chưa nói ra, liền ngó đến con trai luôn nhìn về phía mình, ánh mắt thâm trầm, ông chột dạ quay mặt đi.
Trình Tự đi tới, liếc liếc ly rượu trên bàn, "Ba, bác sĩ nói như thế nào?"
"Không thể uống rượu." Trình Thiên Đạo đằng hắng, "Chú nhỏ con tới ba mới vui, hứng lên uống vài chén thôi."
Ông lén lút nháy mắt với Lục Thận Hành, Lục Thận Hành coi như không nhìn thấy.
"Được rồi, ba bảo đảm không uống là được chứ gì." Trình Thiên Đạo không tình nguyện đầu hàng dưới ánh mắt của Trình Tự.
Lục Thận Hành và Trình Tự kết hôn được mười năm, Trình Thiên Đạo bệnh không dậy nổi, không còn nhớ được ai, Phương Vấn ở bên cạnh ông hầu ạ ăn uống vệ sinh.
Trình Tiểu Mễ đã học tiểu học ngoan ngoãn hiểu chuyện, thấy Lục Thận Hành sẽ ngọt ngào gọi chú nhỏ ơi, lúc nghịch ngợm thì ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng gọi chị dâu.
Lục Thận Hành bị cô bé nắm tay dắt vào phòng, nói muốn vẽ tranh.
"Đây là baba, đây là mama." Trình Tiểu Mễ cười hì hì, lộ ra hàm răng thiếu mất chiếc răng cửa, đứa nhỏ trông vừa đáng yêu vừa nghiêm túc.
"Đây là con." Cô bé lại cười nói, "Nữa nè nữa nè, đây là anh hai với chú nhỏ."
Lục Thận Hành nhìn bức trang Trình Tiểu Mễ đang cầm trên tay, mỗi khuôn mặt xiêu vẹo trên đó đều được tô bằng đủ loại màu sắc, bên cạnh có cái cây nhỏ, mặt trời, một dòng sông con con.
Đây là thế giới của trẻ thơ, sạch sẽ, trong sáng và tốt đẹp.
"Chú ơi, sao baba con không biết con ạ?" Trình Tiểu Mễ nhếch miệng, chọc chọc ngón tay vào người lùn đầu tiên, giọng rất uất ức.
Lục Thận Hành xoa mặt lau nước mắt cho cháu gái nhỏ, hắn đã chứng kiến nhiều sinh lão bệnh tử, cũng đã chết lặng, rất khó xúc động.
Trong một căn phòng dưới lầu, ông già nằm trên giường biểu tình hoảng hốt, ê a nói cái gì đó, miệng nghiêng lệch chảy đầy nước dãi, được một chiếc khăn tay duỗi đến lau đi.
"Tiểu Tự, tiền này dì không nhận được."
Phương Vấn đẩy tấm thẻ Trình Tự đưa qua, "Ba con cả đời làm việc chăm chỉ, tích góp được không ít, đủ cho nhà mình dùng rồi."
"Vậy coi như anh hai con đưa cho Tiểu Mễ." Trình Tự đặt thẻ vào tay Phương Vấn, không đợi bà nói gì đã xoay đi.
Phương Vấn giơ tay lau lau mắt, thở dài một tiếng.
Bốn năm sau, Trình Thiên Đạo rời đi, ngày đó Trình Tự đang mở họp, nghe được tiếng khóc hổn hển của Trình Tiểu Mễ, bút trong tay rơi xuống.
Khoảng bốn năm ngày đêm đó đã diệt hết hy vọng và bi thương của Phương Vấn, bà bình tĩnh tham dự tang sự của Trình Thiên Đạo, chỉ có Trình Tiểu Mễ khàn giọng khóc gọi ba ơi.
Lục Thận Hành mặc tây trang đen, hòa cùng một thể với chiếc ô che mưa cầm trên tay, đứng bên cạnh Trình Tự, nhìn người trên bia mộ mà có cảm giác không nói nên lời.
"Thằng bảy, anh cả đi rồi, sao mày không để trong lòng chút nào vậy?" Chú ba nổi giận đùng đùng nói.
Khóe mắt Lục Thận Hành khô ráo, trên mặt cũng không lộ chút vẻ buồn bã nào, quả thực dễ làm người ta sinh ra ảo giác hắn đang dự tang lễ của một người xa lạ.
Chú sáu Trình Thiên Viễn nhíu mày, "Anh ba, chú bảy chỉ là không giỏi miệng lưỡi thôi."
Tôi thấy nó là máu lạnh thì có, chú ba bĩu môi, mắt dừng trên bia mộ, kêu vợ và con gái cùng rời đi.
Lục Thận Hành lấy khăn tay ra đưa cho Trình Tự, hắn thở dài, "Đã bao tuổi rồi, em lau mũi đi."
Trình Tự cúi đầu nhận lấy, nghẹn ngào.
Bạn già vừa đi, ngày thường lòng Phương Vấn chỉ đặt ở trên người con gái Trình Tiểu Mễ, cẩn thận nuôi nấng cô bé vào đại học, dạy con gái cách làm người, phải biết ơn.
Trình Tiểu Mễ có gia đình của mình, cô rất yêu thương chồng và những đứa trẻ đáng yêu của họ, Phương Vấn tuổi đã già rốt cuộc cũng không còn gì vướng bận, an tĩnh ra đi.
Sinh hoạt không thể thiếu vui buồn tan hợp, có người khóc, có người cười, có kẻ chết đi, cũng sẽ có sinh mạng mới được sinh ra.
Sau khi Phương Vấn mất hai năm, Trình Tiểu Mễ thành sản phụ lớn tuổi, cô muốn cho Trình Tự nhận