Mày là mày, Trường An là Trường An,
Tuyết vừa ngừng đã từ từ tan ra, trời lạnh khiến người ta hít một hơi thôi cũng nổi hết da gà.
Thi Trường Nhạc ngồi không yên như có đinh trên mông, ầm ĩ đòi ra ngoài chơi.
"Anh, chúng ta đi công viên trò chơi đi? Có một cái mới mở bên đại lộ Trưng Hưng, nghe nói chỗ đó có cái nhà ma đặc biệt đáng sợ."
Thi Trường An đang giải đề, cậu ghi cách giải và tính toán ra trên giấy nháp, "Chú giải ở chỗ này em tự xem đi."
"Hầy anh viết hộ em luôn không phải tốt hơn à." Thi Trường Nhạc không để ý bĩu môi, "Dù sao chữ viết chúng ta cũng giống nhau, không ai phân biệt được đâu."
Thi Trường An lấy giấy nháp mới, tiếp tục giải đề.
"Em đi tìm ba!" Thi Trường Nhạc hấp tấp chạy ra ngoài, cửa đóng sầm lại mang theo một cơn gió.
Lông mày Thi Trường An khẽ nhúc nhích, ngòi bút đen đè mạnh trên giấy nháp để lại một vệt mực, một hàng công thức chuẩn xác đột ngột xuất hiện.
Cỡ vài giây trôi qua, cũng có thể là mười mấy giây, chân ghế dựa cọ lên mặt sàn gỗ, cánh cửa lại bị mở ra rồi đóng trở lại.
Lục Thận Hành bị chị của nguyên chủ Thi Trạch, Thi Nhất Vĩ, làm phiền đến đau đầu.
Đối phương mấy ngày nay ngày nào cũng đánh điện thoại sang, nói con trai cô chuyển trường, muốn tới đây ở.
"Chị, ở bên này em thuê một phòng cho chị." Lục Thận Hành nói, "Tới trường học gần đó cũng rất tiện."
Đầu bên kia Thi Nhất Vĩ thở dài, "A Trạch, nhà chú lớn như vậy, làm gì cần phải chi tiền ra đi thuê cho một người chứ?" Hình như bà cô đang làm móng ở một cửa hàng nào đó, "Chưa kể ba đứa nhỏ còn tầm tuổi nhau, Đại Lương nó có thể phụ đạo môn văn hóa cho Trường Nhạc, Trường An nữa."
Khóe miệng Lục Thận Hành giần giật, với cái thành tích của Lưu Đại Lương có thể phụ đạo cho ai?
"Ba, ba đừng cho anh họ Đại Lương tới đây, con không thích ổng."
Thi Trường Nhạc bên cạnh hờn dỗi, anh họ cứ thích vòi ba mua quà cho ổng, ba là của nó, ổng dựa vào cái gì chứ?
Lục Thận Hành đứng dậy đi đến bên cửa sổ, "Chị, việc này coi như giải quyết xong, em sẽ thu xếp sớm cho chị."
Làm gì có ai nguyện ý ăn nhờ ở đậu phải nhìn sắc mặt người khác chứ, Thi Nhất Vĩ chỉ là đang chờ hắn chủ động nói trước thôi.
"Con đang làm gì đấy?"
Thi Trường Nhạc không lay kéo văn kiện nữa, hắc hắc cười, "Hôm nay anh muốn đi công viên giải trí chơi, anh kêu con qua đây nói với ba."
Vậy sao đứa nhỏ đó không tự mình đến? Lục Thận Hành nhíu mày, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ, Thi Trường An đứng ở đó nhìn sang.
Thi Trường Nhạc đứng đằng sau duỗi cỗ nháy mắt với Thi Trường An.
Lục Thận Hành xem đồng hồ, "Muốn đi công viên giải trí thì phải đi nhanh, buổi chiều ba còn phải đi nơi khác."
"Ba thật tốt!" Thi Trường Nhạc hoan hô một tiếng, chạy vào trong phòng thay quần áo.
Lục Thận Hành cổ quái liếc nhìn thiếu niên tóc đen nhiều hơn hai lần, không phải muốn đi công viên giải trí à? Sao nhìn thế nào cũng là dáng vẻ không có tinh thần thế?
Thi Trường An mím môi, Trường Nhạc muốn ba đều sẽ đáp ứng, luôn luôn là như thế, chưa bao giờ thay đổi.
Nghỉ đông, công viên giải trí vẫn rất tấp nập, đặc biệt là chỗ vừa khai trương, đa số người ta đều đến chỗ có ưu đãi giá cả và cảm giác mới mẻ.
Thi Trường Nhạc vui vẻ múc kem, ăn một miếng kem, hàm răng lạnh run rẩy, rùng mình toàn thân từ trong ra ngoài.
Cảm giác đó chỉ có thể trải nghiệm vào thời tiết lạnh cóng.
Dạ dày Thi Trường An không tốt nên cậu không bao giờ ăn kem, đi mua một cốc trà sữa nóng.
"Anh, chúng ta đổi đi!" Thi Trường Nhạc cầm kem ăn còn thừa đưa qua, "Em muốn uống trà sữa của anh."
"Anh con không ăn được đồ lạnh." Lục Thận Hành lấy trong ví ra một tờ hai mươi đồng, "Trường Nhạc, con tự qua bên kia mua một ly đi."
"Không, ba ơi, con muốn uống ly của anh cơ." Thi Trường Nhạc túm ống tay áo của Lục Thận Hành lắc lư trái phải.
Vẻ mặt Lục Thận Hành âm trầm, "Thi Trường Nhạc, còn quậy nữa thì để cho tài xế đưa con về."
"Ba ơi..." Khuôn mặt nhỏ của Thi Trường Nhạc liền trắng toát, miệng bụm lại, nước mắt giàn giụa.
Dáng vẻ kia khỏi cần nói đáng thương bao nhiêu, cứ như Lục Thận Hành vừa làm gì nó vậy.
Mọi người đi qua đều liếc nhìn Lục Thận Hành, hắn hít sâu một cái, rặn ra nụ cười, "Đi, ba dắt con đi mua đồ uống."
Thi Trường An còn sững sờ tại chỗ, suy nghĩ của cậu dừng lại ở câu "Không ăn được đồ lạnh" kia, ba để ý từ khi nào? Có người gọi tên mình, cậu ngẩng đầu, cách đám đông rộn ràng náo nhiệt có người đàn ông cao lớn luôn nhìn cậu, ánh mắt nôn nóng lại lo lắng.
"Đông người lắm, con nắm tay ba đi, đừng có thất thần." Lục Thận Hành kéo Thi Trường An đi.
"Dạ." Thi Trường An vâng lời, hút lên một ngụm trà sữa, hơi ấm tràn ra từ nơi bị bàn tay to rộng kia nắm lấy, cậu cảm thấy ấm áp vô cùng.
Thi Trường Nhạc cắn chặt môi dưới, phát ra tiếng hừ từ trong mũi.
Lúc mua trà sữa Thi Trường Nhạc nhìn chằm chằm vị chocolate, nhưng một hai nhất quyết phải uống cùng vị với Thi Trường An.
Kết quả uống xong một ngụm liền ném, nói không thích.
Lục Thận Hành nhịn không được muốn chửi thề, không thích mua làm cái vẹo gì? Hai đứa này thật sự là anh em à? Bằng không sao lúc nào cũng kiếm chuyện thế.
Hắn càng ngày càng cảm thấy Thi Trường Nhạc không có chút thành thật nào, tuổi còn nhỏ mà lòng dạ đã thâm sâu.
Đi công viên giải trí mà chọn vào nhà ma đều là những người muốn tìm kiếm kích thích, cảm giác mạnh.
Lục Thận Hành dẫn hai đứa trẻ vào, bên trong tối đen như mực, gió lồng lộng thổi luồn vào cổ áo, lạnh lẽo lại u ám.
Giọng nói sợ hãi của Thi Trường Nhạc vang lên trong bóng tối, "Ba ơi con sợ quá à."
Lục Thận Hành không dừng bước, "Vậy đi ra ngoài."
"Đừng!" Thi Trường Nhạc lộn xộn không yên, "Con muốn chơi."
"Trường An?" Lục Thận Hành phát hiện đứa nhỏ bên tay phải có điểm bất thường.
Thi Trường An không nói chuyện, đi qua đứng gần Lục Thận Hành hơn, Lục Thận Hành cũng bị cậu làm cho bồn chồn lên.
“A ——”
"Con gọi quỷ đấy à?" Gân xanh trên trán Lục Thận Hành nổi đầy.
"Vừa rồi có cái tay sờ chân con." Thi Trường Nhạc trừng lớn mắt, "Ba, anh, có quỷ thật đó!"
Dọc đường đi kế tiếp đều là Thi Trường Nhạc a a a a kêu lên, không phải sợ hãi, chỉ có hưng phấn thuần túy.
Người sợ thật sự là Thi Trường An bên kia lại chả buồn lên tiếng, bàn tay Lục Thận Hành cũng bị cậu nắm đau.
Chân bị thứ gì quấn lấy, Lục Thận Hành nhấc chân đá mạnh một phát.
Ma nữ nằm trên mặt đất, đầu tóc rối bù la hét thảm thiết, mắng chửi thô tục ôm lấy cánh tay bị thương.
"Con quỷ bị ba đuổi đi rồi." Lục Thận Hành trấn an đứa trẻ Thi Trường An từ lúc tiến vào đến giờ vẫn chưa nói lời nào.
Thi Trường An nhíu mày, nhắm mắt nhắm mũi đi theo.
Chơi nhà ma xong, Thi Trường Nhạc còn muốn đi tàu lượn siêu tốc, gọi Thi Trường An đi cùng.
Xuống khỏi tàu lượn, sắc mặt Thi Trường An tái nhợt, môi không còn nhiều huyết sắc, cậu ngồi xổm nôn trên mặt đất.
"Anh ơi, anh có sao không?" Thi Trường Nhạc áy náy nói, "Em xin lỗi, quên mất anh sợ ngồi tàu lượn siêu tốc."
Thi Trường An mở miệng, hỏi đầy ẩn ý, "Trường Nhạc, em vui không?"
"Vâng!" Trên mặt Thi Trường Nhạc lộ ra nụ cười xán lạn, "Vui chứ, có ba đi với em, có cả anh nữa, em đương nhiên phải vui rồi."
Thi Trường An không nói thêm nữa, tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lục Thận Hành từ trong quầy đồ vặt cầm chai nước và khăn giấy, không nói nên lời nhìn thằng bé đang nằm khóc lóc ăn vạ trên mặt đất, bên cạnh là thiếu nữ tóc đuôi ngựa vô cùng đặc trưng.
Bế em trai lên, Chu Nhuế liên tục nói xin lỗi.
Cúi đầu nhìn lẩu Oden dính trên áo khoác, Lục Thận Hành quyết định về sau mỗi lần ra cửa đều phải cẩn thận xem lại cốt truyện một lần, tránh mọi khả năng gặp phải Chu Nhuế.
"Tiên sinh, tôi rất xin lỗi, vừa rồi em tôi nó đi không vững làm bẩn quần áo của ngài." Trong lòng Chu