Editor:ARE
Beta:Dunz
Thế giới tu chân xuất hiện đoạt xá hoàn hồn cũng không phải ít.
Lục Thận Hành ngay từ đầu còn không có nghĩ đến điểm này, cho đến khi Vạn Quán Khiên nhận hắn thành cố nhân, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài thuận nước đẩy thuyền, bây giờ đã thành sư thúc tổ.
Chuyện này rất kỳ lạ, chẳng phải trong tiểu thuyết hay nhắc tới mấy cái ấn ký hay dấu vết linh tinh này kia à? Linh hồn của hắn đến từ không gian khác, thế giới giả thuyết và thế giới thật hẳn không có khả năng trùng điệp lên nhau, chẳng lẽ hắn với cái vị sư thúc tổ kia có điểm tương tự nào mà hắn không biết ư?
Lục Thận Hành nhịn không được muốn hát lên, thậm chí bắt đầu hoài nghi nhân sinh…
“Sư thúc tổ, không phải người đã thành nắm tro rồi ư?" Vạn Quán Khiên vẫn nghi ngờ không dứt.
Trước khi đi sư phụ đã nói với y rằng ngộ tính của sư thúc tổ hơn hẳn người khác, đã gần đến đường thành tiên.
Nhưng trong một khắc lúc độ kiếp đó bị tâm ma ăn mòn, không có duyên với tiên đạo.
Kết cục cuối vô cùng bi thảm.
Lục Thận Hành uống xong chén trà nhỏ, tung ra mấy chữ, “Giữ được một sợi nguyên thần."
Sau đó hắn dựa vào mấy quyển tiểu thuyết tu chân mà chắp vá lung tung, nổ ra một đoạn đường tu tiên gian khổ và tấm lòng nguội lạnh trước năm tháng, nắm lấy sợi nguyên thần kia du đãng trong trời đất tịch liêu.
Chậm rãi, dù Lục Thận Hành không biết giác ngộ được đại đạo kiểu gì, xong hắn lại lộ ra nét bi thương do vương vấn chấp niệm đã chạm phải lòng Vạn Quán Khiên.
Y xúc động, bất giác nhớ lại những ngày dài trong thâm sơn cùng cốc mà cô độc tu hành của mình.
Hắn kể chuyện như thật, cứ như tự mình trải qua rồi.
Đến Lục Thận Hành cũng muốn tin bản thân vốn là người thế giới này mất, một mình một bóng vạn năm tu hành, không hệ thống, không nhiệm vụ.
Ký ức của nguyên chủ với vị sư phụ Vạn Quán Khiên chỉ có khinh miệt.
Người này hám tài, thích khoe quyến rũ, lười nhác không xương, thật sự không nhìn ra có điểm nào có thể làm thầy kẻ khác, càng không có chỗ nào dính tới tu luyện cao thâm.
Lục Thận Hành không dấu vết mà thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mình, có thể làm chưởng môn của một môn phái, không thể nào chỉ là một tên bịp bợm.
Kỳ quái quá kỳ quái, nếu Vạn Quán Khiên đã nhận lầm, vậy thì đâm lao theo lao.
"Về sau ta vẫn sẽ là đại đệ tử của ngươi."
"Vâng, trứng Nha Trùng này..." Vạn Quán Khiên từ túi cất đồ lấy ra một quả trứng xanh mượt, cân nhắc một hồi rồi nói, "Vẫn là con giao cho người bảo quản vậy."
"Linh khí để nuôi dưỡng thì có, còn ấp thành công hay không chỉ đành xem cơ duyên."
Quả trứng to bằng quả trứng gà, nhưng lại nặng hơn nhiều.
Lục Thận Hành đặt trong tay ước lượng.
Phỏng chừng cỡ bốn, năm cân, nặng hơn cục đá.
“Đây là Phác Tức." Vạn Quán Khiên đưa một khối ngọc bội hình bán nguyệt màu trắng to cỡ ngón tay cái qua, mắt phượng của y khép nửa, nhìn bất động thanh sắc.
Khoảnh khắc chạm vào trong nháy mắt kia, trong lòng Lục Thận Hanh chấn động, vô số xúc cảm quen thuộc tụ lại trong lòng bàn tay, truyền cho hắn một cảm giác như đây vốn là vật bên người của mình.
Một khắc ngắn ngủi qua đi, Lục Thận Hành rụt tay về như bị cắn, khó ai phát hiện mà xiết tay thành nắm.
Lưng hắn chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, bị cảm giác quỷ dị không cách vào phớt lờ này làm cho rờn rợn.
Thái dương râm ran đau, chắc không phải là xuyên tới xuyên đi nhiều quá mà đầu óc mụ mị chứ...
Trên ngọc bội tựa như có khắc một loài hơi khác rồng và phượng.
Vật này hình thể thon dài, cũng chính là Nha Trùng khi trưởng thành, sinh động như thật, giống như giây sau có thể phá ngọc bay ra, ngửa đầu thét dài.
Cổ họng Lục Thận Hành khô khốc, hắn nuốt khan mấy cái rồi khép mắt lại.
Cảm xúc kia đã biến mất không còn dấu vết, hết thảy giống như chỉ là ảo giác vô tình sinh ra.
Một tia nghi ngờ cuối cùng của Vạn Quán Khiên phía đối diện cũng biến mất.
Phác Tức là do sư phụ truyền lại cho y, cũng là từ sư thúc tổ giao cho sư phụ.
Nha Trùng bên trong chính là tọa kỵ* của người, có một hồn một phách bị phong ấn vào bên trong.
Ngày thường y lấy cũng không thấy có phản ứng gì, lúc nãy lại thấy có một tia hồng quang mỏng manh tràn ra.
(*):Thú cưỡi.
Trứng Nha Trùng xuất hiện, sư thúc tổ trở về, hết thảy phảng phất cứ là vận mệnh đã sắp đặt sẵn.
Lục Thận Hành khó ai nhận ra liếm môi khó, hắn bắt đầu nói sang chuyện khác, “Vì sao ngươi lại là yêu?"
Vạn Quán Khiên sửng sốt, y che miệng, mặt mang ngượng ngùng mà mỉm cười, “Sư thúc tổ, con không đẹp mắt sao?" Nói xong liền vươn một cánh tay đặt trên lưng ghế, tay còn lại gác cằm, ánh mắt lóng lánh đầy nhu tình nhộn nhạo.
Khóe môi nhếch lên vài phần mị hoặc lại thêm vài phần quyến rũ.
Người bình thường nhìn cảnh này ba hồn sáu phách cũng có thể bị hút mất hơn phân nửa, Lục Thận Hành nhìn chỉ muốn ném cho cái ống thép.
Giọng điệu hắn mang theo chế nhạo, "Xương ngươi bị rút mất rồi à?"
Vạn Quán Khiên, “..."
"Lần tu luyện đó con bị trọng thương, ăn nhầm phải nội đan của xà yêu ngàn năm, không cẩn thận dung hợp nguyên thần với nó." Vạn Quán Khiên đầy mặt u sầu, toát ra nét phiền muộn chưa từng biểu lộ trước người khác, "Có đôi khi cũng không biết rõ mình là người hay là yêu.”
Vậy thì là nửa người nửa yêu, Lục Thận Hành vỗ bờ vai y, khá tốt, có hai loại thuộc tính, mùa đông miễn sợ lạnh.
Vạn Quán Khiên nắm lấy ngọc bội, “Phác Tức này…”
"Đừng giao cho ta!" Sau đó Lục Thận Hành mới nhận ra bản thân phản ứng thái quá, hắn nhanh chóng khôi phục như thường, nghiêm mặt nói: "Bí cảnh nhiều hung hiểm, chờ ta trở về lại nói tiếp."
Cân nhắc một hồi, Vạn Quán Khiên nghĩ tới điều gì đó, "Nơi có hoa nở rộ chính là tử địa, ảo cảnh dày đặc, người nhớ phải buông bỏ thất tình lục dục, chớ có bị mê hoặc..." Y ngừng lại, khẽ cười một tiếng, yêu kiều động lòng người, “Sư thúc tổ khẳng định đã biết hết mấy thứ này, con cũng không nói nhiều nữa.”
Tôi mẹ nó một chút cũng đếch biết, Lục Thận Hành bực bội đứng dậy rời đi, định đi tìm ba người sư đệ trò chuyện một lát.
Đẩy cửa sổ ra, Vạn Quán Khiên nhìn trời cao như bị vẩy mực đen đặc, trời sinh dị tượng, tất có tai ương.
Trên gốc cây trong sân, Lưu Dương vốn dĩ ngồi thiền tu luyện mặt mày đen kịt, y ôm cánh tay không rên một tiếng, tản ra hơi thở xin đừng tới gần.
Khương Vọng Sơ ở trên bãi cỏ vẫn mồm miệng không ngừng, chốc chốc lại nhét một củ khoai đỏ khô vào, trông như con sóc béo.
Ninh Khuyết chống cằm ngồi trên cây, như có như không cắn khóe miệng, trước nay đại sư huynh chưa từng gọi bọn họ tới, hôm nay quá kỳ quái.
Lúc Lục Thận Hành nói muốn cùng nhau tâm sự chuyện quá khứ và tâm nguyện, ba người đều không hẹn mà cùng lộ thần sắc ra quỷ dị.
Lục Thận Hành phất tay cho thị nữ đang quạt lui xuống, thản nhiên nói: "Chuyện của đại ca hẳn các đệ nhất định cũng đã biết ít nhiều."
Đại sư huynh thật sự là muốn tâm sự với bọn họ chứ không phải tùy tiện buôn dưa, ba người càng thêm kỳ quái, bầu không khí thân như thủ túc* này xuất hiện kiểu gì vậy?
(*): Thân như ruột thịt.
Có phải đột nhiên đại sư huynh ngộ ra cái gì đó hay không?
“Nhị sư đệ, đệ muốn trường sinh bất tử phải không?" Lục Thận Hành nhìn về phía Lưu Dương, nói thẳng một câu.
Lời này tầm thường y như đang hỏi "Đệ muốn ăn cơm phải không" vậy.
Mặt mày Lưu Dương không cảm xúc, trong mắt hiện lên vẻ kiên định, trong chốc lát đã không còn.
“Đại sư huynh, đệ cũng giống với nhị sư huynh." Khương Vọng Sơ da mặt dày, dõng dạc hắc hắc cười nói, “Muốn thành đại đạo, bước trên tiên đạo."
Nhóc vẫn nên làm đầu bếp cầm muỗng bự đi thì hơn, Lục Thận Hành lại nhìn tiểu sư đệ.
Cành cây kêu xào xạc, vài chiếc lá đong đưa chao nghiêng.
Ninh Khuyết nhảy xuống, ngồi xổm cạnh Lục Thận Hành, có chút ngượng ngùng gãi đầu, "Đại sư huynh, đệ muốn làm chế phù sư.”
Thần sắc của Lưu Dương và Khương Vọng Sơ bất biến, tựa hồ đã sớm biết suy nghĩ của Ninh Khuyết từ lâu.
Lục Thận Hành âm thầm cân nhắc hai chữ chế phù này.
"Ting, thỉnh Lục tiên sinh trong vòng năm phút thực hiện động tác squat hai trăm lần, thời gian đếm ngược bắt đầu."
"..." Khóe mắt Lục Thận Hành co rút, thế gian này đâu đâu cũng có hố.
Dưới sáu con mắt nhìn chăm chú, Lục Thận Hành bình tĩnh bò xuống trên mặt đất, lại bình tĩnh chống người lên, khuôn mặt căng chặt.
Nguyên chủ là tiểu thiếu gia được nuôi trong vại mật, thể chất của thân thể này đạt mức trung bình, hai trăm lần squat này không thua gì một đêm chơi bảy mươi hiệp.
Phụt, Khương Vọng Sơ che miệng chạy đi, xa xa còn có thể nghe được tiếng cười mười phần hào sảng của cậu nhóc.
Dung tích phổi lớn thật sự.
Âm thanh hệ thống máy móc trong đầu rốt cuộc mới khoan thai đến muộn, nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành.
Lục Thận Hành hít sâu một hơi, nằm sấp dưới đất không đứng dậy nổi.
"Đại sư huynh, đệ có thể cười được không?" Lông mày Ninh Khuyết nhíu lại, nhịn rất vất vả.
Hô hấp Lục Thận Hành thô nặng, đảo mắt nhìn qua, "Không thể."
Ninh Khuyết uất ức thở dài, Lưu Dương đã đi mất, nương theo ánh sáng mờ ảo còn ẩn ẩn thấy được độ cong bên khóe môi, nghẹn không nhẹ.
Người nọ luôn luôn cao ngạo, xem thường y, bày ra dáng vẻ không ai bì nổi, hiện tại tốt hơn nhiều.
"Còn nhìn cái gì? Lại đây kéo đi." Lục Thận Hành khẽ gầm.
Làm một hồi lâu, thể lực hoàn toàn theo không kịp, xem ra cần phải rèn luyện nhiều chút.
Ninh Khuyết vội vàng khom người kéo Lục Thận Hành lên, một bên nhìn sắc mặt của hắn một bên dò hỏi: “Đại sư huynh, vừa