Editor:ARE
Beta:Dunz
“Tao có ba yêu cầu.” Lục Thận Hành không chút hoang mang nói, “Lấy một trăm triệu điểm tình yêu đổi thành cúc hoa linh và hạo hoa.” Hắn trầm giọng, “Tao muốn cửa lớn.”
Tâm thái Lục Thận Hành rất bình tĩnh, cho dù không đáp ứng cái nào hắn cũng chẳng tổn thất gì, cho nên vô luận thế nào cũng có lời.
Qua một hồi lâu, Lục Thận Hành tính từ bỏ thì nghe được hệ thống hỏi, “Ting, bao lớn?”
“Độ lớn tiêu chuẩn, bình thường.” Lục Thận Hành cường điệu hai chữ "bình thường", không cần làm thêm mấy chuyện râu ria nữa.
Nếu lớn đến mức thành cái đường cao tốc, có thể một lần chạy song song mấy chiếc xe, vậy thì còn tiến vào cái rắm gì.
Chỉ một lần này thôi, hắn không phải chỉ có thể ở trong mộng đẹp nữa rồi.
Giao dịch thành công, có câu nói gọi là phong thuỷ luân chuyển.
Lục Thận Hành dùng lợi thế tống tiền một hồi mà thân tâm thoải mái.
“Ting, Lục tiên sinh, chúc ngài may mắn.”
Rõ ràng là âm thanh máy móc không hề phập phồng, Lục Thận Hành vẫn như cũ nghe ra ý vị nghiến răng nghiến lợi.
Hắn hừ lạnh một tiếng, trước đó mấy cánh cửa ngày càng nhỏ khẳng định không thoát khỏi liên can tới hệ thống.
Xui xẻo đủ rồi, lại không cách nào thảm hơn hiện giờ.
“Chúng ta là quan hệ hợp tác.
Mày bớt hố tao lại, cho nhau nhiều hữu nghị chút, phải tin tưởng nhau.”
Hệ thống không phản hồi.
Lục Thận Hành nhịn không được tưởng tượng ra một chàng trai mặt đầy mụn, mang cặp kính dày kiểu cũ, mặc áo sơ mi ô vuông ngồi trước một loạt máy móc.
Hình ảnh kia chả đẹp chút nào.
Lục Thận Hành nhìn đến giới thiệu cốt truyện của thế giới thứ tư, sắc mặt hắn co rút.
Nam chính thế mà lại là cái quả trứng xanh còn đang ấp trong ngực hắn.
Trong nguyên tác, sau khi Vạn Quán Khiên chết Lưu Dương trở thành chưởng môn, có một đạo lữ, là con gái của chưởng môn Quỳnh Tiện.
Bởi vì bị một thần khí đả thương mà kể từ đó u uất không vui, qua trăm năm tìm được cơ hội báo thù rửa hận, cuối cùng nguyên thần bị hủy diệt.
Tình cảm của y quá nặng, oán hận quá sâu, từng lần luân hồi đều bị tình yêu vây khốn, bị người yêu nhất phản bội, lại ra tay giết hại, không được chết già.
Chỉ số bi tình ba sao.
Ninh Khuyết là vai ác lớn nhất của thế giới này.
Cậu nhập ma đạo, diệt các môn phái lớn trong đó có cả Hành Dương Tông, trở thành tôn giả ma giới rúng động tam giới.
Nguyên chủ Bạch Phong Khởi chết trong tay cậu, còn chết không toàn thây.
Khương Vọng Sơ rời tông môn từ sớm tránh thoát một kiếp, cậu nhóc cả đời ham ăn biếng làm tầm thường vô vi.
Đầu thai thành đường súc sinh, thành heo con hết ăn lại ngủ, ngủ xong lại ăn.
Nhiệm vụ chính của hắn là chặt đứt tình cảm của Lưu Dương, chứng kiến đối phương trở thành một đời chưởng môn tốt, nhiệm vụ phụ là trợ giúp Khương Vọng Sơ nhập đạo.
Lục Thận Hành nhẹ nhàng thở ra.
Còn may, chỉ là nhập đạo, hắn phụ trách đưa tới cửa, có thể tu thành chính quả hay không còn là chuyện của Khương Vọng Sơ.
Cốt truyện từ khi Vạn Quán Khiên nhận hắn thành sư thúc tổ, cho trứng Nha Trùng đã bắt đầu thay đổi.
Lục Thận Hành lật đến nội dung trong bí cảnh.
Chính ở chỗ này Ninh Khuyết lạc vào hồ Thiên Nhật Đàm, lấy được vạc Hắc Dao, tâm trí bị mê hoặc bởi con quỷ tám đầu phong ấn bên trong.
“Đại sư huynh, chúng ta đi thế nào đây?”
Thanh âm làm Lục Thận Hành thoát ra khỏi cốt truyện.
Hắn liếc mắt sắc nhìn Khương Vọng Sơ đang khẩn trương, tầm mắt lại bay đến khuôn mặt nghiêm túc của Lưu Dương.
Bước chân hắn không dừng, “Phía tây.”
Hai chân ngắn của Khương Vọng Sơ bước đi.
Tốc độ không hề chậm, cậu nhóc nhỏ giọng nói, “Nhị sư huynh, huynh có phát phát hiện không……”
Lưu Dương mặt không đổi sắc, “Không có.”
“…Đệ còn chưa nói xong mà.” Khương Vọng Sơ cạn lời thở dài.
Cậu nhóc vốn muốn nói đại sư huynh khá tốt với tiểu sư đệ.
Vẫn luôn lên đường tìm kiếm tiểu sư đệ, bọn họ muốn nghỉ cũng không được.
Có chút hâm mộ, Khương Vọng Sơ gãi đầu, nhắm mắt bám đuôi người phía trước.
Lục Thận Hành cảm thấy cốt truyện rất tào lao, được triển khai theo góc nhìn của quả trứng, cho nên miêu tả tử địa chỉ có hai đoạn nội dung ngắn, cơ bản không có gì để dùng, hắn không biết phương hướng cụ thể của Ninh Khuyết, đi tìm rất phiền toái.
“Đại sư huynh, bên kia có trái cây!” Đôi mắt Khương Vọng Sơ phát sáng.
“Muốn chết thì đi lấy.” Giọng Lục Thận Hành lạnh băng, nghe bất cận nhân tình.
Ngón tay hắn khẽ động, một quân cờ bay đến nơi đó.
Lấy quân cờ làm tâm, mặt đất xung quanh như bị một cổ khí lực hút xuống, hóa thành một cái miệng đầy máu há to cắn nuốt hết tất thảy.
Trong nháy mắt lại khôi phục như thường, giống như chưa từng có quân cờ nào cả.
Khương Vọng Sơ nuốt khan, còn chưa hoàn hồn, “Đại sư huynh, về sau huynh nói cái gì đệ cũng nghe.”
“Có thể ăn ít thịt bớt, rèn luyện nhiều chút không?” Lục Thận Hành cười nhạo.
Khương Vọng Sơ xoa bóp vài vòng thịt trên eo, cậu nhóc ha ha cười khổ lắc đầu, làm hổng được.
“Nếu thật muốn cảm tạ ân cứu mạng của đại sư, vậy sau khi trở về ngoan ngoãn tu luyện đi.” Lục Thận Hành vừa đi vừa nói chuyện, “Ngộ tính của đệ không tồi, chỉ cần chịu để tâm vào, nhất định có thể có tiến bộ.
Đại sư huynh tin đệ.”
Khương Vọng Sơ ngơ ngác nghĩ, đại sư huynh đối tốt với mình quá đi, còn cổ vũ mình đi tu luyện nữa.
Lưu Dương đứng một bên ánh mắt hơi lập loè, lúc Khương Vọng Sơ thò qua lại tránh đi.
Hành động này quá rõ ràng, càng lộ ra cảm xúc của y, khác hoàn toàn với một người không lộ thanh sắc thường ngày.
Khương Vọng Sơ buồn bực, kỳ quái, nhị sư huynh làm sao vậy? Cậu nhóc có chọc ghẹo gì đến đâu.
Từ xa truyền đến tiếng đánh nhau, bước chân Lục Thận Hành nhanh hơn.
Hắn xắn ống tay áo, có sự vội vàng khó che giấu, vẻ mặt Lưu Dương thoáng ngưng chốc lát, rút kiếm cùng đi lên.
Khương Vọng Sơ ở phía sau vội vàng bám sát, cảm thấy ở lại càng nguy hiểm hơn.
Quả mọng màu xanh ngọc bích nằm lọt giữa khóm hoa trắng muốt, đột ngột xuất hiện trong bụi cây.
Xung quanh có mấy đệ tử các môn phái lạnh lùng trừng nhau, đao kiếm tương giao.
Khi nhìn đến ba người Lục Thận Hành, người mấy môn phái đều lộ ra vẻ mặt khinh miệt, căn bản không bỏ ở trong mắt.
“Ha, này không phải là Hành Dương Tông sao?”
"Bạch Phong Khởi, mang hai tên sư đệ của ngươi cút mau!” Có người chửi ầm lên.
Khương Vọng Sơ vốn dĩ hảo tâm muốn nhắc nhở hai câu, nghe bọn họ cười nhạo, quyết đoán ngậm miệng lại.
Nhưng mà Lục Thận Hành một câu cũng không nói, trực tiếp đi ngang qua người bọn họ.
Mạng thì chả biết lúc nào bay mất, còn muốn trái cây cái quái gì.
Những người đó bị linh quả trước mắt mê hoặc, không có nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Lục Thận Hành đã nhận thua, không dám giở trò gì.
Lúc bọn Lục Thận Hành đi được không lâu, từ trong bụi cây kia liên tục phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Tử địa không có chim chóc, thú dữ hay tiếng côn trùng kêu, phóng mắt nhìn lại tất cả đều là hoa cỏ cây cối, khóm hoa trắng kia nhiều vô số kể.
Nhìn đẹp đẽ như thiên đường, đi vào lại là đường xuống hoàng tuyền.
Cái chân bị thương của Lưu Dương chống đi một đường đã muốn cong vẹo.
Mũi kiếm hằn sâu trên mặt đất, y thở hổn hển, hiển nhiên là đi không nổi nữa, nhưng y nhất định không mở miệng.
Lục Thận Hành đứng không nhúc nhích, “Vọng Sơ, đệ lại đây đỡ nhị sư huynh đệ đi.”
Sao lại là đệ? Thân hình Khương Vọng Sơ mập mạp ăn nhiều, cả người cậu nhóc dính nhớp đều là mồ hôi.
Cậu nhóc dùng bàn tay dơ hề hề xoa mặt, lại móc móc cái mũi.
Cậu nhóc dưới ánh mắt kháng cự của Lưu Dương muốn chạm vào y, kết