Năm tháng trong thế giới nhỏ trôi qua an yên.
Ninh Khuyết cũng không dành nhiều thời gian để tu thần, giống như y mất đi hứng thú với tu luyện vậy, hoặc có lẽ từ trước đến nay chưa hề có hứng thú.
Tình cảm của y rõ ràng lại nồng nhiệt, tất cả đều hiện ra ở trên mặt, trong mắt, cứ như ngay giây sau sẽ tràn ra ngoài.
Ninh Khuyết chỉ chấp nhất đúng một việc, dùng hết lòng để yêu Lục Thận Hành.
Muốn mỗi ngày khi ngủ được ôm lấy Lục Thận Hành và tỉnh lại ở trong lồng ngực hắn.
Bị vây trong tình cảm tràn ngập gần như hít thở không thông đó, Lục Thận Hành một bên sa vào, một bên nghĩ trăm lần cũng không ra.
Vì sao linh hồn trong thân thể Ninh Khuyết mỗi đời đều trung thành với hắn, vô cùng thành kính, vô cùng chí cao vô thượng.
Có khi nào bị dính lời nguyền không? Nếu không phải, vậy thì tuyệt đối là trúng độc.
Trước kia ở trong sách đọc được một câu “Không có ai yêu người hơn bản thân người." Lục Thận Hành cuồng tự luyến tin tưởng vững chắc không dời, mãi cho đến đi vào một mớ không gian ly kỳ, gặp gỡ cùng một linh hồn.
Ninh Khuyết nghe người kề bên trầm thấp cười ra tiếng, như thế này y chưa bao giờ thấy qua.
Y sửng sốt, “Sư huynh, huynh cười gì thế?”
Ý cười bên môi Lục Thận Hành càng lan ra,chảy vào đáy mắt, “Huynh cười sao?”
Khóe miệng Ninh Khuyết giần giật: “…”
“Nào, ngồi trên đùi ta.” Lục Thận Hành duỗi tay xuyên qua hõm vai Ninh Khuyết, bế y qua, vỗ nhẹ lên mông y.
Hắn bọc người yêu trong khuỷu tay mình, xoa lỗ tai và thái dương cho.
Người hôn y hôm nay dịu dàng kỳ lạ, vừa thâm tình vừa nhập tâm.
Ánh mắt híp lại của Ninh Khuyết toát ra nét ngây ngốc, không nhịn được chủ động đón ý hùa theo.
Lục Thận Hành từ trước đến nay không nghĩ tới Ninh Khuyết sẽ ra đi trước hắn.
Cho nên chạng vạng một ngày nọ, hắn lay tỉnh người đang ghé vào án thư kia.
Đối phương không hề cử động, hắn choáng váng.
“Ninh Khuyết?”
Cơ thể Ninh Khuyết bị Lục Thận Hành nâng dậy lại vô lực lảo đảo ngã xuống.
Một tay hắn ôm người bế lên giường, kéo chăn đắp lên.
Cất bức họa còn chưa hoàn thành đi, Lục Thận Hành theo bản năng nghĩ việc tu luyện của Ninh Khuyết xảy ra sai lầm.
Cũng nhanh chóng thuyết phục chính mình, cố chấp tin, Ninh Khuyết nhất nhanh sẽ mở mắt ra.
Ngày qua ngày, từ sớm đến tối, Lục Thận Hành ngồi ở bên cạnh Ninh Khuyết, thỉnh thoảng lại nhìn mặt y, sờ sờ nhiệt độ cơ thể y.
Mãi cho đến khi Lục Thận Hành phát hiện cơ thể Ninh Khuyết bắt đầu hư thối, dường như hắn mới tỉnh táo lại.
Ninh Khuyết thật sự đi trước, không hề báo trước.
Cuối cùng Lục Thận Hành cũng cảm nhận được tâm tình khi ấy của Ninh Khuyết lúc hắn rời đi.
Bầu trời âm u không có chút ánh sáng nào như sập xuống.
Em đi nhanh thật, một lời chào hỏi còn chưa kịp nói.
Lục Thận Hành bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác, trong giây lát chiếm cứ hết suy nghĩ hắn.
Ninh Khuyết đang trừng phạt hắn…
Đúng thật là trước đó số lần hắn rời đi trước nhiều hơn.
Lục Thận Hành thở dài, giơ tay xoa xoa thái dương, “Thì ra thật sự rất đau.”
Hắn ném cây đuốc, nhìn cơ thể Ninh Khuyết từng chút một hòa vào lửa lớn, càng cháy càng to.
Lửa lớn tràn ra tứ phía, mấy gian nhà ở hóa thành phế tích, gió thổi tiêu tan.
Ninh Khuyết vừa đi, Lục Thận Hành thành người cô đơn, giống như cô hồn dã quỷ phiêu đãng khắp nơi, làm chuyện người tốt việc tốt nhiều không tả xiết, không bao giờ còn phải bận tâm vấn đề hàng tồn kho.
Hành Dương Tông thành đại môn phái đứng đầu, người đi đến cầu đạo nhiều không kể xiết.
Khảo nghiệm để vào tông môn rất nghiêm khắc, không bao giờ còn là đi ngang qua thấy hợp duyên thì thu vào tông môn.
Lục Thận Hành nghe được rất nhiều truyền thuyết, chưởng môn Hành Dương sáng tạo ra “Thẳng thiên thuật”.
Đệ tử dưới trướng tư chất bất phàm, tất cả đề xuất chúng, phi thân đến Tiên giới, trong đó có cả Khương Vọng Sơ.
Gặp lại Lưu Dương sau vài năm, Lục Thận Hành không mời tự đến, “Lâu ngày không gặp.”
“Huynh rốt cuộc cũng tới gặp ta.” Nam tử ngồi ở trên ghế gằn từng chữ một: “Đại sư huynh.”
Lục Thận Hành ngồi xuống chiếc ghế trống kia, “Ta quen miệng gọi ngươi Lưu Dương rồi, ngươi không ngại chứ?”
Sư huynh đệ ngồi mặt đối mặt, cách một mặt bàn, không có lời gì để nói.
Cảnh này cũng từng diễn ra nhiều năm trước, khi Lục Thận Hành thành thật với Lưu Dương, khuyên y buông tay quay đầu.
Dưới bầu không khí tràn ngập nặng nề, Lục Thận Hành nói, “Ninh Khuyết đi rồi.”
Dưới mí mắt Lưu Dương hiện lên một tia dao động, cực kỳ nhỏ, gần như không thể bắt giữ được, “Không ai có thể giết hắn.”
Ngữ khí của "hắn" không nghe ra là hoài nghi hay là kinh ngạc.
“Trên đời có một số sự tồn tại mà ngươi nhìn không thấu.” Lục Thận Hành tràn ngập thâm ý nói.
Lưu Dương là người thông minh, "hắn" hiểu rõ, cũng như những người tu chân kia, với ba nghìn thế giới bên ngoài khác mang sự tò mò vô hạn.
Nửa ngày sau, Lưu Dương hỏi ra một câu: “Ta có chỗ nào không bằng hắn?”
“Em ấy cực đoan, cố chấp, bất kể làm thứ gì cũng đều là vì ta, bao gồm thành ma.” Lục Thận Hành không nhanh không chậm mà nói, “Mà ngươi tu luyện là vì thành tiên phong thần, đây là mục tiêu của ngươi.
Lưu Dương, không phải ngươi vẫn luôn theo đuổi đại đạo sao?”
Môi Lưu Dương mím chặt, người này nhìn thấu "hắn", "hắn" không thể phản bác.
“Sư huynh đã sớm đã nói với ngươi rồi, tình có nhân quả…”
Mỗi câu của Lục Thận Hành đều chú ý cẩn thận, cân nhắc nhiều lần.
Nguyên tác viết Lưu Dương bị người thương phản bội, từ yêu thành hận, điên cuồng, cho nên đời đời kiếp kiếp mới phải trải qua vòng lặp.
Hắn và Lưu Dương không có bắt đầu, tự nhiên cũng sẽ không có phản bội.
Tương đối mà nói, muốn "hắn" quay đầu lại hẳn là dễ dàng nhiều.
Không biết qua bao lâu, Lưu Dương nói, “Đã không còn kịp rồi.”
“Còn kịp.” Lục Thận Hành dùng thần thức truyền một ít thứ cho "hắn".
“Đây là ta vô tình có được, sư đệ, ngươi cần tu luyện thêm, phong thần chỉ là chuyện sớm muộn.”
Một lát sau, Lưu Dương sửng sốt: “Vì sao huynh muốn tặng cho ta?”
Bắt được vài tia kích động của Lưu Dương, Lục Thận Hành nhàn nhạt nói, “Ta sẽ rời khỏi nơi này.”
Giọng nói Lưu Dương trầm đi một ít: “Đi tìm hắn?”
Lục Thận Hành không cho đáp án, để lại Lưu Dương tự mình suy nghĩ.
“Ting, Lục tiên sinh, những thuật pháp, trận pháp đó đều là thế giới cao hơn mới có, đừng quên cái giá mà ngài phải trả."
Lục Thận Hành đang phi hành trợn trắng mắt, 222 vẫn không thân thiện như cũ, “Được rồi, tao nhớ rồi, không có quên đâu.”
Lưu Dương ngộ đạo sớm hơn dự tính.
Nhiệm vụ hoàn thành, Lục Thận Hành như trút xuống gánh nặng.
Hắn tới thế giới này, món lời lớn nhất chính là Lưu Dương.
Mấy trăm năm, có lẽ mấy ngàn năm, Thần giới sẽ có thêm một vị thần.
Lục Thận Hành nằm ở không gian giả thuyết, lâm vào trạng thái mệt mỏi không muốn nhúc nhích, “222, tao còn mấy cái nhiệm vụ?”
“Ting, thế giới trước là hệ thống làm lỗi, đã bỏ đi hai cái, Lục tiên sinh còn ba thế giới chưa đi.”
Lục