Ngô Nguyên xấu hổ không biết để tay chân vào đâu.
Lục Thận Hành duỗi eo, cố ý vô tình cọ cọ, Ngô Nguyên giống như mèo bị dẫm phải đuôi, duỗi tay đè ngực Lục Thận Hành lại, đẩy mạnh ra.
Lồng ngực thiếu niên phập phồng kịch liệt, cặp mắt trừng thẳng kia lấp lóe lửa giận, đen nhánh xinh đẹp như hắc diệu thạch.
Không có gì ngạc nhiên, Lục Thận Hành cảm giác có một nguồn nhiệt truyền từ trên xuống dưới, chợt tụ lại một chỗ, vừa manh nha ngẩng đầu lên đã bị hắn mạnh mẽ ép xuống.
“Ướt rồi.” Lục Thận Hành mở túi đưa cho Ngô Nguyên một túi Tâm Tương Ấn* chưa sử dụng.
(*) Hãng khăn giấy thường xuyên xuất hiện trong truyện của chị nhà, coi lại nhớ tôi có một bí mật ghê^^
Ngô Nguyên mặc một chiếc quần tây màu vàng nhạt, cái lều mới dựng lên kia đâm thành một khối sẫm màu, đặc biệt rõ ràng.
Xấu hổ, quẫn bách, hoảng loạn, bồn chồn, tràn ngập rất nhiều cảm xúc, Ngô Nguyên hốt hoảng bỏ chạy.
Lục Thận Hành đột nhiên gọi thiếu niên lại: “Ngô Nguyên.”
Ngô Nguyên theo bản năng quay đầu lại.
Lục Thận Hành cong cong khóe môi, “Ngủ ngon.” Giọng của hắn quét qua màn đêm, êm tai lạ thường, mỗi âm tiết đều chứa đầy dịu dàng.
Ngô Nguyên ngẩn người.
Cậu đứng ven đường đón gió một hồi mới trở về, vừa đi vừa loạng choạng, giày thể thao chỗ đen chỗ hôi, đá lọt vào ngón chân rất nhiều.
Trời tối sầm, ở nông thôn vang lên tiếng côn trùng hết đợt này đến đợt khác, ở đâu cũng có thể bắt gặp chồng rơm lớn nhỏ, khói mù bay dày đặc, dùng để huân muỗi, hắc đến gay mũi.
Quần Ngô Nguyên đã khô, nhưng cậu vẫn rất chột dạ, cắm đầu đi về nhà.
Ngô Đông Cường đứng ở cửa hút thuốc, mùi thuốc lá rẻ tiền nồng nặc, ngay cả con châu chấu trong kẽ đất cũng ngại tới gần, “Lúc đi thầy Trương có nói gì không?”
Gã đợi mãi không thấy trả lời, thẳng chân đá qua, “Hỏi mày đấy!”
Thình lình bị đá thiếu chút nữa quỳ xuống dưới đất, lúc này Ngô Nguyên mới nghe thấy, cậu nghiêng đầu, lạnh giọng nói: “Cái gì?”
Ngô Đông Cường giận sôi máu, miệng phả mùi rượu, hung thần ác sát rống: “Mày điếc à, ông đây hỏi mày, tên Trương Yến đó có nói gì không?”
Tai trái Ngô Nguyên đau theo phản xạ, “Không có.” Cậu cúi đầu bước qua thềm cửa, phía sau còn truyền đến tiếng chửi bới của Ngô Đông Cường, “Đúng là nuôi ong tay áo!”
Người mẹ Vương Thúy Tú của Ngô Nguyên ở trong sân cho heo ăn, bà nhỏ giọng nói với Ngô Nguyên, “Mẹ hái được mấy quả mận để trong phòng con, ăn xong thì tắm rửa đi ngủ sớm chút nghe.”
Bị ánh mắt thờ ơ của con trai nhìn chăm chú, Vương Thúy Tú không được tự nhiên thở dài, “Tiểu Nguyên à, ba con phải nuôi cả cái nhà này, áp lực lớn, tính tình như thế con cũng đừng trách ổng.”
Ngô Nguyên nhìn người phụ nữ mặt có nếp nhăn kia, trong lòng ngổn ngang rất nhiều chuyện, lên không được xuống không xong, cứ đóng mãi ở trong đấy, khó chịu.
Cậu hỏi: “Mẹ, đáng giá sao?”
Vương Thúy Tú nói, “Đứa nhỏ ngốc, có cái gì có đáng giá hay không chứ.”
Ngô Nguyên mím môi, khom lưng cầm lấy cây gậy khuấy trấu trong bồn, bỏ thêm hai nắm rau thái nhỏ, động tác thành thạo nhanh nhẹn.
Đôi tay thô ráp của Vương Thúy Tú lén lau mắt.
“Thúy Tú, đi rót cho tôi chén nước!” Giọng Ngô Đông Cường xuyên qua cửa truyền đến.
“Được rồi.” Vương Thúy Tú lau lau tay, xoay người vào nhà chính.
Ngô Nguyên ném mạnh cây gậy, một bụng lửa giận bất lực nổi lên mặt, một lát sau lại nhặt cây gậy lên, tay nắm thật chặt.
Đun nóng nước tắm của Ngô Đông Cường xong, Vương Thúy Tú đi vào phòng Ngô Nguyên, lấy ra một cọc tiền giấy.
Bà nghiêm túc đếm, một lần lại một lần, tổng cộng mười hai tờ, “Đây là phí sinh hoạt tuần sau của con.”
Khi đi rẻ hơn khi về một tệ, cộng thêm tiền về là năm tệ, dư lại bảy tệ là tiền cơm một tuần, chẳng có là bao.
Bận lòng con trai còn đang tuổi ăn tuổi lớn, Vương Thúy Tú lại sờ túi, hơn nửa ngày mới lấy ra hai đồng xu năm mao, bà nói, “Nên ăn thì ăn, đừng có để bị đói.
Ngô Nguyên không muốn hai đồng năm mao kia, “Đủ rồi.”
Ban đêm Ngô Nguyên nằm ở trên giường, trằn trọc.
Mình đây là làm sao vậy?
Ngô Nguyên mất ngủ, Lục Thận Hành muốn ngủ lại không ngủ được, tâm tình tốt đẹp của hắn đêu bị vị khách không mời mà đến phá hỏng.
Người phụ nữ trong phòng bếp bưng một chén bí đao đi ra, “Trương yến, anh dùng bữa đi, nhìn chằm chằm em làm gì?”
Lục Thận Hành nhắm mắt, người phụ nữ trước mặt có một khuôn mặt trái xoan, tóc dài xõa trên vai, dáng người cao gầy.
Cô là người vợ trước Hướng Thục Trân của nguyên chủ Trương Yến.
“Chúng ta đã ly hôn rồi.” Lục Thận Hành nhắc nhở người phụ nữ tùy ý khua tay múa chân, tự coi mình là chủ nhà này.
“Hầy chỗ của anh cũng bừa bộn thật, ” Hướng Thục Trân nói, “Anh ăn trước đi, em dọn dẹp cho anh một chút.”
Lục Thận Hành lạnh giọng mở miệng: “Hướng Thục Trân!”
Hướng Thục Trân cứng đờ, cô nghiêng người, nhỏ giọng thỏ thẻ, “Trương yến, chúng ta phục hôn đi…” Cô vươn tay đặt lên cổ Lục Thận Hành.
Lục Thận Hành bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc bén, trong nguyên tác Hướng Thục Trân ở lại qua đêm, đây cũng là khởi điểm cho lần phục hôn vài năm của hai người.
“Anh có ý gì?” Hướng Thục Trân đỡ góc bàn đứng vững người.
“Đi ra ngoài.” Sắc mặt Lục Thận Hành âm trầm.
Hướng Thục Trân ớn lạnh trong lòng.
Người đàn ông này là trong nhà giới thiệu cho, sau khi kết hôn cô chịu không nổi đối phương cứ mất vệ sinh, sống lôi thôi lếch thếch, mỗi ngày trừ khắc khẩu ra chính chiến tranh lạnh, không được bao lâu bọn họ đã đến Cục Dân Chính ly hôn.
Sau khi ly dị, Hướng Thục Trân lại cảm thấy tịch mịch, hôm nay cô ăn mắng trong xưởng, vốn muốn tới hỏi người đàn ông này một chút, có thể giúp cô tìm việc ở trường học hay không.
Hiện tại người đàn ông này nhìn cô với ánh mắt xa lạ, chán ghét.
Hướng Thục Trân đột nhiên hỏi, “Anh có người mới rồi?”
Lục Thận Hành không phủ định.
Hướng Thục Trân cười âm dương quái khí, “Ai vậy? Em có biết không?”
Chậm chạp không nghe thấy trả lời, dường như lúc này cô nàng mới cảm thấy xấu hổ, xách túi đi ra ngoài.
Lục Thận Hành gọi cô lại, “Đứng lại.”
Hướng Thục Trân đã đi tới cửa như mở cờ trong lòng, cho rằng có chuyển biến, ai ngờ lại nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói không nể tình xưa, “Để chìa khóa cửa lại.”
“Ai mà thèm chứ!” Hướng Thục Trân tức giận vứt chìa khóa xuống mặt đất, “Trương Yến, từ nay về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Thái dương Lục Thận Hành giần giật, ly dị cũng ly rồi, còn đoạn với tuyệt cái gì nữa? Đã sớm cắt mảnh rồi.
Nhặt chìa khóa lên, Lục Thận Hành vẫn không yên tâm, sáng hôm sau trực tiếp tìm người thay ổ khóa.
Buổi chiều Lục Thận Hành đi lang thanh trong trường, với hiểu biết mấy đời của hắn, Ngô Nguyên khẳng định sẽ không ngoan ngoãn tới cửa học bù, hẳn là sẽ ở một góc nào đó góc miên man suy nghĩ.
Hơn mười phút sau, Lục Thận Hành đứng lại dưới tòa khoa học công nghệ.
Xa xa nhìn đến, thiếu niên nằm trên thềm đá, hơi hơi híp mắt, áo khoác đồng phuc màu lam rộng mở.
Gió thổi lay ngọn tóc đen nhánh, đảo qua khuôn mặt trẻ tuổi non nớt kia, để lại một bóng nhợt nhạt.
“Ngô Nguyên.”
Thiếu niên đột nhiên mở mắt ra, như con thỏ bị dọa sợ, nhảy từ thềm đá xuống, như cơn gió chạy thẳng vào khu công nghệ, muốn trốn khỏi móng vuốt của