Mưa vẫn chưa rơi nhưng tiếng sấm cứ vang lên ầm ầm bên tai không ngừng, chợt gần rồi lại chợt xa, thỉnh thoảng lại có một cơn sấm đánh xuống, dọa mấy chú mèo hoang ven đường kêu rêи khắp nơi.
Trịnh Thư Ý vừa ra khỏi tòa nhà, một cơn gió quét đến mang theo vài chiếc lá, lạnh thấu xương.
Bầu trời âm u cùng tiếng sấm càng tăng thêm sự lạnh lẽo, Trịnh Thư Ý hà hơi một cái, yên lặng quấn chặt khăn quàng cổ.
Từ chỗ này đến cổng lớn khoảng vài trăm mét, tuy có đèn đường nhưng Trịnh Thư Ý vẫn vô thức bước nhanh hơn.
Đường vừa rộng rãi vừa thoáng đãng, không có xe tới lui cũng không có vật gì chắn đường, vừa liếc mắt là có thể nhìn thấy ánh đèn pha phía sau.
Dưới ngọn đèn đường vàng cam, Trịnh Thư Ý trông thấy một cô gái đang đi tới.
Cô ấy ăn mặc vô cùng phô trương, bên ngoài khoác áo lông xù màu đen, giày cao gót gõ lộc cộc xuống đường, trong tay cầm theo một cái rương nhỏ, khó mà khiến người ta không chú ý đến mình.
Trịnh Thư Ý tập trung nhìn thật kỹ, ngay lập tức nhận ra người đang đi đến là Tần Thời Nguyệt.
Cô không ngạc nhiên mấy khi nhìn thấy cô nhóc ở chỗ này, dù gì người ta cũng là đại tiểu thư, có lẽ là nhà ở đây hoặc đến đây tìm bạn bè hay người thân.
Nhưng Tần Thời Nguyệt lại có hơi bất ngờ khi nhìn thấy Trịnh Thư Ý ở đây.
Cô nhóc bước lại gần, đến khi chỉ còn cách hai mét thì mới xác định được rằng mình không nhìn nhầm.
Ở khoảng cách thế này có hơi lúng túng, bây giờ có muốn giả vờ làm lơ đi thẳng cũng không được nữa rồi.
Trong lúc Tần Thời Nguyệt còn đang bối rối, ánh mắt Trịnh Thư Ý đã khóa chặt người cô, “Khéo ghê, sao em lại ở đây?”
“À…” Tần Thời Nguyệt vô thức trả lời lại, “Em đến tìm người.”
Trời thực sự quá lạnh, Trịnh Thư Ý không định đứng đây tám chuyện với cô nhóc này.
“Tối nay hoặc khuya có thể sẽ có mưa, ngày mai đi làm em nhớ mang theo dù đấy.”
Sau khi dặn dò xong, hai người gật đầu chào nhau rồi mỗi người mỗi ngả.
Nhưng Tần Thời Nguyệt bước một bước lại quay đầu lại nhìn bóng lưng Trịnh Thư Ý, miệng thì cứ lẩm bẩm.
“Sao chị ấy lại ở đây…”
Nhưng sự nghi ngờ này rất nhanh đã bị cơn gió lạnh thổi tan.
Đứng trước cửa nhà Thời Yến, Tần Thời Nguyệt ôm cái rương ở trước ngực, nhìn mặt kính trước cửa nhà nở một nụ cười nịnh nọt.
Đang định bấm chuông cửa, cô nhóc chợt ngây ra, sau đó hàng chân mày rũ xuống, bày ra dáng vẻ bơ phờ mệt mỏi.
Chỉ trong chốc lát, cửa tự động mở ra.
“Cậu ơi.” Tần Thời Nguyệt bước chân vào nhà, “Cậu hết bận chưa?”
Không ai đáp lại, Tần Thời Nguyệt ló đầu vào quan sát khắp nơi.
Phòng khách, hàng lang đều không có một bóng người.
Người đi đâu mất rồi?
Tiểu Kiều Kiều* đâu?
*Trần A Kiều trong điển tích “Kim ốc tàng Kiều” (Nhà vàng giấu người đẹp), là giai thoại giữa bà và Hán Vũ Đế.
Khắp nơi không để lại bất cứ dấu vết nào, chỉ có một cái ly thủy tinh đặt ở trêи bàn.
Thị lực của Tần Thời Nguyệt rất tốt, vừa nhìn đã thấy vết son môi trêи miệng ly.
Quả nhiên là có Tiểu Kiều Kiều mà.
Trong đầu cô nhóc bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Vừa nãy mình vừa gặp Trịnh Thư Ý trêи đường, không lẽ chị ấy ở nhà cậu suốt buổi tối ư?
Hơn nữa mấy bữa nay cô còn nhìn thấy Trịnh Thư Ý đang tập trung viết bản thảo phỏng vấn Thời Yến, thế nên hai người này có quen biết…
“Con đang làm gì đấy?”
Sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nói của Thời Yến, Tần Thời Nguyệt giật nảy mình, ôm rương nhỏ lui lại vài bước.
Thời Yến bước ra khỏi phòng, trong tay đang cầm áo ngủ, không thèm nhìn Tần Thời Nguyệt mà đi thẳng vào phòng tắm.
“Cậu ơi!” Tần Thời Nguyệt ôm cái rương chạy lạch bạch đến, “Có mình cậu ở nhà thôi hả?”
Thời Yến dừng bước, nhìn đồ trong tay cô nhóc, “Trễ thế này rồi mà sao con vẫn chưa chịu về nhà hả?”
“Con đi đưa rượu cho cậu.”
Tần Thời Nguyệt mở rương ra, đưa đồ bên trong cho Thời Yến nhìn, “Con nghĩ tới nghĩ lui, biết đâu mấy ngày tới con lại phải tăng ca, không có thời gian rảnh nên tranh thủ mang tới cho cậu.”
Chuyện đưa rượu này có thể tùy tiện nhờ người khác mang tới cũng được, nhưng cô nhóc lại ra vẻ mình phải tự tay mang đến.
Trong lời nói luôn mang theo mùi “than”, mấy bữa nay Thời Yến nghe đến nỗi không còn cảm giác gì nữa.
“Đặt sang đó đi.” Thời Yến chỉ vào tủ rượu.
Tần Thời Nguyệt lập tức niềm nở đi sang đó, sau đó lại nghe Thời Yến nói tiếp, “Xong rồi thì con về nhà đi.”
“…”
Cất rượu xong, Tần Thời Nguyệt mặt như đưa đám chuẩn bị cụp đuôi về nhà.
Nhưng khi lướt qua Thời Yến, ánh mắt cô nhóc liếc sang cái ly trêи bàn, hỏi thẳng, “Cậu nè, tối nay nhà cậu có khách hả? Là ai thế?”
Tần Thời Nguyệt vừa hỏi xong đã cảm thấy hối hận.
Xuyên qua lớp kính, cô nhóc trông thấy ánh mắt trầm xuống của Thời Yến, đây là biểu hiện anh mất kiên nhẫn.
“Cậu nghỉ ngơi sớm nhé.”
Trước khi đi, Tần Thời Nguyệt vẫn không quên bổ sung thêm một câu, “Hôm nay gần tám giờ con mới tan làm, vẫn chưa được ăn cơm, con về nhà ăn đây.”
Đến khi không còn bóng người nữa, ánh mắt Thời Yến mới chuyển sang cái ly đặt trêи bàn kia.
Dưới ánh đèn, miệng ly sáng lấp lánh kèm theo một chút màu đỏ nhàn nhạt.
…
Đến khi Trịnh Thư Ý về đến nhà thì mưa mới bắt đầu rơi, cũng coi như cô gặp may, không bị mắc mưa.
Cô bước nhanh về phòng, cởi áo khoác, ngồi ngốc ở trêи giường một hồi.
Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ, làm nổi bật bầu không khí yên tĩnh trong căn phòng, khiến người ta cảm thấy tâm trạng hơn.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trịnh Thư Ý lấy điện thoái ra, vừa mở khóa thì màn hình hiện lên thông báo Wechat có tin nhắn mới.
Tim cô lỡ một nhịp, mạch suy nghĩ quay lại thời gian nửa tiếng trước.
Sau khi Thời Yến hỏi câu ấy, cô đã trả lời thế nào?
Có lẽ là lúc ấy não cô bị teo cho nên cô nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói, “Không phải em đang đi theo quy trình, tôn trọng anh một chút sao?”
Sau khi nói câu nói này, Thời Yến hạ lệnh đuổi khách.
Dưới tình huống như thế, Trịnh Thư Ý đương nhiên sẽ không mặt dày ở lì trong nhà người ta không chịu đi.
Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lúc ra tới cửa, cô còn vẫy tay chào Thời Yến bên cửa sổ.
“Thời tổng ngủ ngon nhé.” Cô nghiêng đầu, mái tóc dài khẽ rũ xuống vai, “Về nhà em add Wechat anh nhé.”
Thời Yến không lên tiếng, anh quay đầu nhìn Trịnh Thư Ý từ xa.
Khoảng cách quá xa nên cô không nhìn thấy rõ ánh mắt của anh, thế là cô quyết định tự bung xõa trong thế giới của mình.
“Lúc anh thấy chán thì em có thể trò chuyện với anh nè.”
“Em giỏi tám chuyện lắm.”
“Em trữ nhiều meme lắm nha.”
Cô nhìn thấy khóe môi Thời Yến khẽ run lên.
Ngay sau đó, anh đưa tay mò mẫm cái gì đó trêи bàn.
Một giây sau, cánh cửa phía sau lưng Trịnh Thư Ý tự động mở ra.
Trịnh Thư Ý, “…”
Cô vẫn giữ vững nụ cười cho đến khi ra khỏi cửa.
Trêи đường về nhà, tâm trạng của cô vô cùng nặng nề.
Nhưng khi về đến