Con đường bên ngoài sân vận động chỉ dài năm trăm mét, nhưng chiếc xe lại mất gần bảy tám phút mới chạy ra khỏi đó.
Xuyên qua ngã tư đường, dòng xe cộ bắt đầu phân tán, đường lớn cuối cùng cũng đã thông suốt.
Lúc lái xe, Thời Yến có thói quen ngả lưng vào ghế lái thư giãn, ngón tay vừa thon vừa dài, khớp xương cân đối, đôi tay đặt trêи vô lăng không dùng sức nhưng lại khiến người ta có cảm giác anh có thể kiểm soát được nó.
Cụ thể như bây giờ, xe chạy nhanh như bay trêи đường.
Trịnh Thư Ý nắm chặt dây an toàn, ngồi thẳng lưng trêи ghế, nhìn chằm chằm khung cảnh phía trước mà không dám chớp mắt lấy một cái, ngay cả đầu cũng không dám cựa quậy.
Đến khi đèn đỏ sáng lên ở ngã tư tiếp theo, Thời Yến đạp phanh, ung dung quay đầu sang.
Tuy anh không nói gì, và Trịnh Thư Ý cũng không nhìn anh, nhưng cô có thể đoán được ánh mắt hiện giờ của anh ra sao.
Trịnh Thư Ý chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước, bình tĩnh chớp chớp đôi mắt, “Để em suy nghĩ thêm một chút.”
“Ừm.”
Thời Yến chống khuỷu tay lên tay lái, như cười như không nhìn cô, “Vẫn chưa bịa ra à?”
Trịnh Thư Ý, “Anh đừng có gấp, đi thi còn có chín chục phút để trả lời cơ mà.”
Thời Yến không nói thêm gì, lại tập trung sự chú ý lên đường đi.
Chiếc xe chạy băng băng một đường, Trịnh Thư Ý bỗng nhớ đến một chuyện.
Anh đang đi đâu thế?
Cô len lén liếc sang Thời Yến, thấy anh hình như không để ý đến cô, cô cũng không dám hỏi nhiều, yên lặng ngậm miệng lại.
Trong bầu không khí yên tĩnh, Trịnh Thư Ý khẽ cúi người, đưa tay vuốt vuốt mắt cá chân, hít một hơi sâu.
“Đau quá, đau quá đi mất.”
“Đừng ầm ĩ.”
“Ờ…”
…
Cả đoạn đường đi hai người đều im lặng không nói gì.
Chiếc xe dần dần rời khỏi con đường náo nhiệt, chạy băng băng lên cây cầu cao, vượt qua một con sông, khắp nơi chỉ toàn là những dải cây xanh, công trình kiến trúc ngược lại rất ít.
Do đó, Trịnh Thư Ý có thể nhìn thấy dòng chữ bệnh viện United Family Giang Thành trêи bảng đèn neon từ xa.
Cô nhìn một hồi, lại quay đầu nhìn sang Thời Yến.
Dường như không biết cô đang nhìn mình, anh giảm tốc độ lại, vững vàng chạy vào bãi đỗ xe.
Sau khi đỗ xe ngay ngắn, Thời Yến tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe, rồi vòng sang ghế lái phụ.
“Xuống xe đi.”
Phỏng đoán trong lòng cô cuối cùng đã được chứng minh.
Thật ra Thời Yến vẫn còn có lương tâm lắm, anh thế mà lại đưa cô đến bệnh viện.
Nghĩ đến đây, mặc dù Trịnh Thư Ý muốn cười lắm nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt đau đớn, thế nên cô cố gắng nhịn cười,
Cô duỗi một chân chạm xuống đất, nhoài nửa người ra nhưng lại không chịu xuống xe.
“Chân em đau quá, đứng lên không nổi.”
Thời Yến cụp mắt nhìn cô.
Chỉ cần anh không lên tiếng, thì trong mắt Trịnh Thư Ý có nghĩa là anh không cự tuyệt.
Không khí về đêm vừa se lạnh lại vừa ẩm ướt, hàng cây xanh vừa được tưới tắm, cả một vùng rộng lớn như ngập chìm trong hơi nước, có cảm giác như trời vừa mới tạnh mưa vậy.
“Em đi không nổi.”
Giọng Trịnh Thư Ý mang theo âm rung, khiến người ta có cảm giác trời càng thêm lạnh.
Thấy Thời Yến vẫn đứng yên đó, Trịnh Thư Ý lại mở miệng, “Nếu không phải tại anh thì em đâu có bị trẹo chân.”
Sau khi nói xong, cô dè dặt dang hai tay nhìn Thời Yến.
Ý cô là, anh cõng em đi.
Chẳng biết anh có hiểu ý cô không nữa.
Thời Yến hình như đã không còn kiên nhẫn nữa.
“Trịnh Thư Ý, đừng có làm trò nữa.”
Trịnh Thư Ý nhíu mày, nháy mắt như muốn khóc.
“Ai làm trò?” Cô tủi thân nhìn anh, “Tim anh làm bằng đá hả?”
Thời Yến, “Không phải.”
Trịnh Thư Ý mấp máy đôi môi, “Thế anh…”
Thời Yến, “Tôi làm gì có tim, chính cô đã nói mà.”
Trịnh Thư Ý, “…”
“Sao anh lại thù dai thế.
Anh thử mang giày cao gót rồi trẹo chân thử xem, đau như gãy mắt cá chân ấy, đau chết đi được.
À, anh đâu có mang giày cao gót, anh làm sao hiểu…”
Thời Yến chẳng muốn nghe cô lải nhải nữa, anh mở cửa xe rộng ra, sau đó xoay người, một tay vừa đỡ vừa ôm Trịnh Thư Ý ra khỏi xe.
Bỗng nhiên, cả người như được bay lên, đầu óc Trịnh Thư Ý chợt trống rỗng, cô vô thức choàng tay ôm vai Thời Yến.
Đến khi anh ôm cô xoay người bước vào bệnh viện, cô mới dần hoàn hồn lại.
Ban đầu cô chỉ định bảo Thời Yến cõng mình mà thôi.
Nhưng bây giờ, cô đang nằm trong lòng anh, có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ quần áo của anh, lại có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, chỉ cần cô ngẩng đầu lên là có thể chạm vào cằm anh, vô cùng thân mật.
Trịnh Thư Ý vòng tay qua vai anh, cánh tay lặng lẽ co tròn lại.
Sau khi chầm chậm cảm nhận hơi thở đang gần kề của anh, Trịnh Thư Ý vùi mặt vào lòng anh, rồi len lén cười trộm.
…
Trong bệnh viện, đèn đóm sáng trưng.
Vì là bệnh viện tư nhân nên bệnh nhân không nhiều lắm, xung quanh đa phần là nhân viên của bệnh viện.
Thời Yến ôm một cô gái trong lòng sải bước đi vào, bước chân khá trầm ổn, vô tình thu hút biết bao nhiêu ánh mắt của mọi người.
Cảm giác có người đang nhìn mình, Trịnh Thư Ý lặng lẽ ngẩng đầu lên, cô trông thấy hai cô y tá đang đứng ở quầy tiếp tân híp mắt cười nhìn bọn họ.
– – “Ôi! Đẹp trai quá trời ơi.”
– – “Tôi cũng muốn được ôm kiểu công chúa.”
– – “Bạn trai tôi chỉ biết khiêng tôi lên thôi.”
– – “Tôi muốn xuyên vào cô gái kia.”
Tuy Trịnh Thư Ý không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng đều là phận con gái, cô có thể loáng thoáng đoán được.
Cô ngẩng đầu, nhìn sườn mặt của Thời Yến, ý cười trong mắt càng khó giấu.
“Bạn gái cũ của anh có từng khen rằng, góc nghiêng này của anh rất đẹp trai hay không?”
Thời Yến chẳng thèm phản ứng với ba cái lời khen sáo rỗng của cô.
Đến khi vào phòng cấp cứu, anh dừng trước cửa, cụp mắt nhìn Trịnh Thư Ý.
Anh cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở như hòa quyện cùng một chỗ.
Không hiểu vì sao mà hô hấp của Trịnh Thư Ý lại bắt đầu hỗn loạn, lòng bàn tay cũng dần dần nóng lên.
Khóe môi Thời Yến khẽ run run, gương mặt không có cảm xúc gì, nhưng giọng nói vô cùng hờ hững, “Bạn trai cũ của cô có từng nói cô rất nặng hay không?”
“…”
Lúc Trịnh Thư Ý nói câu này, giọng cô vừa ngọt ngào lại vừa ngượng ngùng.
Thời Yến giống như học theo cô, nhưng khi anh cất giọng, ngoại trừ chế giễu ra thì không còn gì cả.
Hô hấp Trịnh Thư Ý hoàn toàn hỗn loạn, mà cô không thể nào điều chỉnh lại.
“Không có!”
Nhưng tôi cảm thấy, rất có khả năng anh sẽ là bạn trai cũ đầu tiên dám nói với tôi như thế.
Trịnh Thư Ý âm thầm nói thêm câu này ở trong lòng.
…
“A a a! Đau! Đau quá!”
Trịnh Thư Ý ngồi trêи giường bệnh, bác sĩ chỉ cần động một cái, cô liền kêu gào thảm thiết.
“Tôi đâu có nặng tay đâu.”
Bác sĩ trực ban là một nữ bác sĩ trung niên, nhìn Trịnh Thư Ý như thế thì không đành lòng, “Cô đau lắm hả?”
Trịnh Thư Ý lườm Thời Yến một cái.
“Em sợ đau.”
Thời Yến đứng bên cạnh, không thèm ừ hử với câu này của cô.
Thậm chí lúc Trịnh Thư Ý bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, anh bận kiểm tra mail hết hai phút, sau đó còn rời khỏi phòng bệnh đi nghe điện thoại.
Sau đó nữa, bác sĩ tiếp tục làm kiểm tra, Trịnh Thư Ý không còn kêu rêи thảm thiết như lúc nãy nữa.
“Hóa ra là đang làm nũng à.” Bác sĩ cười, “Tình huống của cô không nghiêm trọng lắm, tôi đã bảo rồi làm gì mà đau như thế.”
Trịnh Thư Ý buồn bã cúi đầu không nói lời nào.
Bác sĩ quay lại bàn làm việc, vừa gõ chữ vừa nói, “Sau khi về nhà, trong 48 tiếng đầu thì chườm đá, sau đó chườm nóng.
Nếu đau thì uống một liều thuốc tan máu bầm, hạn chế đi lại, mang giày thoải mái, cô nhớ chưa?”
Trịnh Thư Ý gật đầu.
Thật ra thì không đau đến vậy, lúc ở trêи xe cô đã đỡ hơn nhiều, đã sớm hết đau rồi.
Bác sĩ đưa đơn thuốc cho cô, rồi nhắc tới, “Tôi thấy bạn trai cô tuy đẹp mã, nhưng tính tình lại lạnh lùng, đúng là trái tim sắc đá.”
Trịnh Thư Ý buồn bực hừ một tiếng, “Bác sĩ đừng nói bậy, anh ấy không phải trái tim sắc đá đâu.”
“Cô nhóc biết bao che quá.”
Hành lang bên ngoài cửa vô cùng yên tĩnh.
Thời Yến cúp điện thoại, vừa đẩy cửa ra, trong phòng truyền đến giọng nói vang vang của Trịnh Thư Ý.
“Anh ta vốn dĩ đâu có tim!”
Thời Yến thu tay lại, xoay người rời đi.
…
Trịnh Thư Ý ngồi trêи giường bệnh, đung đưa