Trên dòng suối nhỏ bên dưới hành lang chợt có vài chiếc lá khô rơi xuống, lềnh bềnh trôi theo dòng nước chảy róc rách.
Mấy ngọn đèn lồng cổ kính hắt sáng lên những cột tranh, phản chiếu gương mặt mờ ảo của từng người.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, một nhóm người vừa đi vừa trò chuyện không dứt mang theo hơi say ngà ngà, bầu không khí khá vui vẻ và hòa hợp.
Chỉ có mỗi Trịnh Thư Ý là không hòa hợp với bầu không khí lúc này.
Cô không còn vui vẻ đến nỗi cười tít mắt như lúc đến, bây giờ cô chỉ im lặng đi theo Thời Yến, cụp mắt không nói gì, mặt ủ mày chau.
Có vài cô gái muốn trò chuyện đôi ba câu cùng cô, nhưng lại rút lui vì ánh mắt lạnh lùng của cô, cuối cùng chỉ biết nói với Thời Yến, “Bạn của anh không thích nói chuyện nhỉ.”
Thời Yến liếc nhìn cô rồi “Ừ” một tiếng.
“Tính cô ấy có hơi hướng nội.”
…
Mọi người chào tạm biệt nhau tại bãi đỗ xe.
Tài xế vẫn luôn chờ ở đây, vừa chạy đến trước mặt Thời Yến và Trịnh Thư Ý, nhân viên ở bãi xe vội vàng tiến lên mở cửa xe giúp Trịnh Thư Ý.
Cô chui tọt vào xe, đóng cửa lại rồi ngồi im một góc.
Chỉ một lát sau, Thời Yến ngồi vào xe từ phía bên kia.
Từ mặt kính trêи cửa sổ, Trịnh Thư Ý nhìn thấy anh khom người lên xe, hơi thở thuộc về riêng anh phút chốc tràn ngập toàn bộ không gian trong xe.
Bây giờ, chỉ cần nghe tiếng anh hít thở thôi là Trịnh Thư Ý đã cảm thấy xấu hổ muốn nghẹt thở.
Vì tính cách của mình, Trịnh Thư Ý không phải là kiểu con gái thích lôi mấy chuyện s.εメ ra để pha trò hay gây cười, bình thường nói chuyện với bạn bè, cô cũng không thích lấy mấy chuyện này ra để nói.
Nếu hôm nay không phải muốn chọc tức Nhạc Tinh Châu, cô sẽ không bao giờ nói những câu như thế.
Ít nhất là trước mặt bạn bè khác phái, từ trước đến giờ cô luôn xây dựng hình tượng thông minh, nhã nhặn để giữ vững hình ảnh trong công việc của mình.
Đặc biệt hơn là, cô vẫn luôn xây dựng hình tượng phẩm hạnh đoan trang ở trước mặt Thời Yến.
– – Mặc dù thường xuyên thất bại.
Nhưng, chuyện này cũng có thể xem là một vấn đề vô hại mà, đúng không?
Thế nhưng mà chuyện ngày hôm nay quả thật khiến cô xấu hổ không thôi.
Cô nói mình đang “Làʍ ȶìиɦ” thì cũng coi như xong, đằng này còn bị anh cố tình nói kháy.
Trong giây phút ấy, dường như cô có thể nghe thấy tiếng vỡ nát của hình tượng mà mình vẫn luôn cô gắng giữ gìn.
Trịnh Thư Ý thầm nghĩ, nếu cô gửi tin này vào lúc khác thì không nói làm gì, nhưng lại cố tình gửi vào lúc cô và Thời Yến đang ở cạnh nhau.
Mối liên hệ tế nhị này khiến cô cảm thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ trở nên vô cùng khó tả.
“Đưa cô Trịnh về nhà trước hay sao ạ?”
Tài xế ngồi phía trước chợt hỏi.
“Ừ.” Thời Yến lên tiếng.
Trịnh Thư Ý vẫn không nói lời nào, ngón tay cứ gảy gảy viền cửa sổ, quan sát vẻ mặt của Thời Yến đang phản chiếu lên cửa kính.
Sau khi lên xe, anh vẫn tỏ ra bình thường, vẫn chăm chú dán mắt vào điện thoại như thường lệ, tựa như trêи xe không còn ai khác.
Chiếc xe chạy bon bon trêи đường, hướng về phía nhà của Trịnh Thư Ý.
Loading...
Không lâu sau, cánh cổng của khu chung cư đã hiện ra trong tầm mắt.
May là Thời Yến không móc máy gì cô nữa, nếu không chắc cô phải tìm cái lỗ để chui vào mất.
Xe vừa dừng lại, Trịnh Thư Ý vội vàng mở cửa, trượt xuống xe như một cơn gió.
“Em về đây, cám ơn anh.”
Giờ đây, cô cảm thấy may mắn vì mình mang giày đế bằng, động tác nhanh gọn, trượt một cái đã xuống xe.
Nhưng khi vừa đóng cửa, cô lại nghe thấy Thời Yến gọi tên mình.
“Trịnh Thư Ý.”
Tim Trịnh Thư Ý thắt lại, cô vờ như không nghe thấy, ba chân bốn cẳng lủi đi.
Nhưng chưa đi được mấy bước, cô đã nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.
Dựa vào giác quan thứ sáu, không cần nhìn cô cũng biết Thời Yến đã xuống xe.
Trịnh Thư Ý giật mình, ngược lại bước chân càng nhanh hơn.
Tiếc là hành động này của cô quá rõ ràng, đến khi cổ tay bị người ta chộp lấy, cô còn giãy giụa theo bản năng.
Thế là một giây sau, cô bị anh ấn bả vai đẩy vào một gốc cây.
Thời Yến cao hơn cô rất nhiều, anh cúi đầu nhìn cô, ánh đèn đường hắt lên mắt kính của anh tạo thành một bóng mờ, Trịnh Thư Ý nhìn thấy, bỗng ngừng thở.
“Tôi đang gọi cô đấy, cô không nghe thấy à?”
Giọng anh khá hờ hững, Trịnh Thư Ý có thể nhận ra anh đang không được vui.
“Em nghe mà…”
“Thế cô vội vội vàng vàng làm gì?”
Trịnh Thư Ý căng thẳng khi bị anh nhìn mình như thế, giờ phút này chỉ muốn về ổ mình sớm một chút, trong chốc lát không biết phải trả lời thế nào.
Thời Yến nhướng mày, nhìn xuống cô.
“Vội vàng về nhà làm bánh à?”
“…”
Trịnh Thư Ý ngẩng đầu, bấy giờ cô mới nhìn thấy rõ, đôi mắt ẩn sau lớp kính kia tràn ngập ý cười.
“Thời Yến, anh phiền quá đi!!”
Nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô, Thời Yến buông tay ra, thu lại ý cười, xoay người đi về phía xe mình, chỉ quăng lại một câu.
“Dọn cái đống lộn xộn của cô đi.”
“…”
…
Trịnh Thư Ý xách mấy túi mua hàng về nhà, ngã lên giường, nhìn chằm chằm trần nhà suy nghĩ về cuộc đời.
Điện thoại để trong túi xách liên tục rung lên, cô để một lát lâu mới lấy ra xem.
Sau khi nhận được hai tin nhắn trả lời của cô, Nhạc Tinh Châu liên tiếp nhắn lại cho cô vài tin.
Ban đầu là một dấu chấm hỏi, sau đó là mười dấu chấm hỏi.
Và tin nhắn của anh ta vẫn không ngừng được gửi đến.
Nhạc Tinh Châu: Thư Ý? Em đang nói gì thế?
Nhạc Tinh Châu: Có phải em say rồi không?
Nhạc Tinh Châu: Em vẫn ổn chứ?
Trịnh Thư Ý bực bội vò đầu, dồn hết sức gõ tin nhắn: Anh bị bệnh hả!! Quấy rầy người khác làʍ ȶìиɦ sẽ bị thiên lôi đánh đấy!!!
Sau khi gửi tin nhắn đi, cô hết chặn rồi lại xóa cuộc trò chuyện của anh ta, xong xuôi rồi lại thả người lên giường.
Không lâu sau, âm báo Wechat lại vang lên.
Cô mở bừng đôi mắt, chợt có linh tính là tin nhắn của Thời Yến gửi đến.
Trịnh Thư Ý đưa tay mò điện thoại, trong đầu cô đã soạn sẵn cuộc trò chuyện của mình.
Nếu Thời Yến còn dám lôi chuyện đó ra mà móc mỉa cô nữa, cô sẽ đáp lại: Đúng đó! Em đang làm bánh ngọt đó! Anh có làm không? Không làm thì biến đi đừng quấy rầy em!
Nhưng may là lúc mở Wechat lên thì đó không phải là tin nhắn của Thời Yến.
Trịnh Thư Ý thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, thần kinh căng cứng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Tạ ơn trời đất, Tạ Quảng Khôn*.
*Diễn viên người Trung Quốc.
Tần Thời Nguyệt: Sao rồi chị.
Tần Thời Nguyệt: Hôm nay sao rồi chị?
Trịnh Thư Ý: Nước mắt chảy thành sông.jpg
Trịnh Thư Ý: Đừng nói nữa, em không bao giờ tưởng tượng ra được cái cảnh tượng ngày hôm nay đâu, cá muối không những không lật mình được mà còn bị dính chảo nữa TVT.
*Cá muối lật mình, cá muối đã chết rồi nên không thể lật mình, ý chỉ có thể chuyển biến từ tình huống xấu thành tốt.
Cá muối ở đây cũng chỉ những người không có lý tưởng.
Tần Thời Nguyệt: Buồn cười, có cảnh tượng nào mà em chưa từng nhìn thấy hả?
Tần Thời Nguyệt: Nói em nghe thử xem nào.
Trịnh Thư Ý: Chị đi ăn tối với anh ta, bỗng nhiên bạn trai cũ nhắn tin đến hỏi chị đang làm gì, chị liền trả lời lại rằng chị đang “làʍ ȶìиɦ”, nhưng lại bị anh ta nhìn thấy.
Trịnh Thư Ý: Sau đó anh ta nói kháy chị mãi.
Tần Thời Nguyệt: Cảnh tượng này đúng là em chưa nhìn thấy bao giờ…
Tần Thời Nguyệt: Nếu em mà là chị chắc em xấu hổ chết mất ha ha ha ha ha.
Nhìn một hàng ha ha ha của Tần Thời Nguyệt, Trịnh Thư Ý úp mặt vào gối, buồn bực hồi lâu mới chịu đứng dậy đi tắm rửa.
…
Hôm sau là chủ nhật, Trịnh Thư Ý không đi đâu hết, chỉ yên phận ở nhà đọc sách.
Xế chiều ngày thứ hai, cô thu dọn hành lý đi ra sân bay.
Tuần này ở Vụ Thành có hội nghị quốc tế, Trịnh Thư Ý phải đến đó công tác một tuần.
Vụ Thành là thành phố ở phía Tây Nam, thời tiết vừa ẩm vừa lạnh, Trịnh Thư Ý vừa ra khỏi cửa máy bay đã cảm nhận được cái lạnh