Sau khi xác định điểm này, trong lòng Trịnh Thư Ý lại ngập tràn niềm vui.
Cô cầm tách trà, ánh mắt đang nhìn Thời Yến từ từ dời xuống tách trà.
Nước trà vàng trong phản chiếu đôi mắt biết cười của cô.
Trịnh Thư Ý mỉm cười, vì để cố không bật cười thành tiếng, cô chỉ đành nhấp thử một ngụm trà.
Cô không thể cảm nhận được cái ngon của trà, nhưng vừa nãy nghe Thời Yến nói, nên Trịnh Thư Ý cảm thấy tách trà này uống vào thật vừa miệng.
“Ừm, ngon thật.” Trịnh Thư Ý cụp mắt, khóe môi khẽ cong lên, “Có vị của tuyết, con thích lắm.”
Thời Yến lại khá bình tĩnh, anh uống xong một tách trà rồi đứng dậy, “Hai người nói chuyện đi, con ra ban công.”
“Ừ.”
Trịnh Thư Ý gật đầu, “Vâng.”
Thời Yến nhìn lướt qua đỉnh đầu của cô, không nói năng gì mà đi thẳng ra ngoài ban công.
Anh tìm một cái ghế nằm, từ từ ngồi xuống, duỗi thẳng hai chân, ngắm nhìn lá rơi bên ngoài cửa sổ.
Bên tai, giọng nói của cô gái vừa dịu dàng, uyển chuyển, khuấy động sức sống của căn nhà cũ đã lâu không có tiếng cười nói này.
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa kính của biệt thự kiểu Tây, những hạt bụi li ti cũng trở nên lấp lánh, nhảy nhót trong khe hở ngập tràn ánh sáng.
…
Quan Hướng Thành bảo rằng cứ thoải mái tâm sự, nên chủ đề không hề bị hạn chế, khi thì ông chỉ ra sự biến động của thị trường hiện tại, khi thì lại kể về những sai lầm hồi còn trẻ của mình vì đã từng không nắm rõ tình hình.
Thời gian lặng lẽ trôi qua theo cuộc trò chuyện đầy say mê của hai người, thỉnh thoảng trong phòng lại vang lên tiếng cười lanh lảnh, bọn họ hoàn toàn không hề hay biết mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.
Quần áo của Thời Yến đã bị phơi đến nóng lên, anh quay đầu nhìn vào trong nhà, không biết cô đã vén hết tóc ra sau từ lúc nào, cả gương mặt lộ ra, đôi mắt sáng bừng đang nhìn Quan Hướng Thành.
Dì giúp việc khe khẽ bước đến, thấy hai người đang trò chuyện vui vẻ nên đành phải nhìn sang Thời Yến.
Anh gật đầu với dì, đặt điện thoại xuống rồi đứng dậy đi vào phòng khách.
“Đúng rồi, số tiền đầu tiên của chú kiếm được chính là bốn trăm ba mươi lăm tệ kia, ai mà ngờ bây giờ nó đã tăng lên gấp bội, trở thành tiền vốn của Quan thị hiện nay.”
Trịnh Thư Ý nịnh nọt vỗ tay bốp bốp khen ngợi, kèm theo tiếng “Wow” khiến cảm xúc và giọng điệu đều tăng vọt.
– – Và nó cũng khiến Thời Yến vừa bước đến gần cô hoảng hồn.
Thời Yến dừng bước, xoa xoa hàng chân mày, hạ giọng nói, “Trịnh Thư Ý, cô vừa vừa phải phải thôi.”
Trịnh Thư Ý đơ ra, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt ghét bỏ của anh.
“Ăn cơm thôi.” Giọng Thời Yến lướt qua đỉnh đầu cô, anh nhìn sang Quan Hướng Thành.
“Ơ, nói quên cả thời gian luôn rồi.” Quan Hướng Thành chống đầu gối chậm rãi đứng dậy, “Không nói thì không sao, vừa nhắc đến là chú đã thấy đói rồi.”
“Vâng.” Trịnh Thư Ý tắt bút ghi âm, thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy theo, “Con rất vui khi được trò chuyện với chú ngày hôm nay, con sẽ cố gắng chỉnh sửa bản thảo rồi gửi cho chú ạ.”
Cô cầm túi xách lên, “Con xin phép, không quấy rầy chú nữa ạ.”
“Ấy, cơm đã dọn xong cả rồi, ăn cơm rồi hẵng đi.” Quan Hướng Thành chỉ chỉ Thời Yến, “Nó còn không gấp đây này.”
Trịnh Thư Ý nhìn sang Thời Yến, anh đang đứng cúi đầu cầm khăn lau tay ở trước bàn ăn trong nhà bếp.
Anh không nhìn sang bên đây, cũng không nói lời nào.
Nhà Quan Hướng Thành vắng người, nên trong phòng bếp chỉ có một cái bàn nhỏ đủ cho khoảng bốn năm người ngồi.
Sau khi ông và Thời Yến ngồi đối diện với nhau, Trịnh Thư Ý ngồi xuống bên cạnh Thời Yến theo lẽ đương nhiên.
Trêи bàn được bày lên bốn năm món, toàn là món thanh đạm, Quan Hướng Thành không có thói quen “ăn không nói, ngủ không mớ”, ông lau tay, bóc một con tôm luộc rồi nói, “Thư Ý, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Dạ, năm nay con hai mươi lăm tuổi ạ.” Trịnh Thư Ý đáp lời, “Sao thế chú?”
“Ừm, không khác so với chú nghĩ là mấy.” Quan Hướng Thành gật đầu, “Rất hợp với Thời Yến.”
Trịnh Thư Ý chớp chớp đôi mắt, vô thức nhìn sang Thời Yến.
Anh cúi đầu gắp đồ ăn, không nói tiếng nào, giống như không hề nghe thấy.
“Vâng…” Trịnh Thư Ý khẽ nói nhỏ, “Con cũng cảm thấy thế.”
Dựa vào mấy câu Quan Hướng Thành thỉnh thoảng nói trên bàn cơm, Trịnh Thư Ý đã hiểu rõ, ông ấy tưởng quan hệ giữa cô và Thời Yến là mối quan hệ kia.
Nhưng Quan Hướng Thành không phải là một người thích lấy mối quan hệ của con cháu ra để trêu chọc, ông chỉ nói vài câu chứ không hỏi rõ.
Mà Thời Yến thì không thể nào phủ nhận.
Giống như cái lần ở trại nuôi ngựa, nếu Thời Yến nói thẳng ra thì sẽ khiến cho Quan Hướng Thành lúng túng.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ không biết nói sao của Thời Yến là cô lại muốn bật cười.
Nếu tuồng hay này là do cô chọn, thế thì cứ để cô diễn tiếp vậy.
“Chú cũng từng tiếp xúc với rất nhiều phóng viên.” Quan Hướng Thành nhắc đến, “Mấy người bạn lâu năm của chú cũng làm việc rất lâu năm, nhưng cuối cùng vẫn đổi nghề.”
“Đặc biệt là ở thời đại suy tàn của báo giấy, và phóng viên cũng không còn là người phát ngôn cho xã hội như lúc xưa, phóng viên nữ có thể tiếp tục làm nghề này đúng là một chuyện không dễ dàng gì.”
Trịnh Thư Ý tiếp lời, “Thật ra thì phóng viên của tòa soạn bọn con đa số đều là nữ cả.”
Cô nhìn Thời Yến, mang theo lòng riêng, “Hơn nữa ai ai cũng đều xinh đẹp.”
“Ừ, cũng đúng.” Thời Yến không nói gì, nên Quan Hướng Thành cũng không biết mục đích của Trịnh Thư Ý khi nói lời này, ông chỉ nói, “Vẻ ngoài xinh đẹp cũng xem như là một kiểu luật ngầm, có ai mà không thích ngắm mấy cô gái xinh đẹp khi được phỏng vấn chứ.”
Trịnh Thư Ý cầm đũa chọc chọc vào miếng xương sườn, “Vâng, Thời tổng rất thích mấy cô phóng viên xinh đẹp nhỉ.”
Thời Yến không còn im lặng được nữa, anh quay đầu lườm Trịnh Thư Ý một cái.
Hiển nhiên trong mắt anh đều là ý cảnh cáo.
“Không phải ư?” Trịnh Thư Ý ngẩng đầu nhìn anh, “Cái cô nhóc thực tập sinh lần trước đi cùng em đến buổi họp báo ấy, không phải anh cứ nhìn người ta mãi ư?”
“Ồ?” Quan Hướng Thành ung dung hỏi lại, “Còn có chuyện này nữa ư?”
Thời Yến nhìn Trịnh Thư Ý chăm chăm, hai người nhìn nhau, Trịnh Thư Ý bỗng thấy chột dạ, khí thế yếu dần, cúi đầu cắn một miếng sườn.
Lúc này Thời Yến mới thu hồi tầm mắt, hờ hững đáp, “Không có.”
“Có mà.” Trịnh Thư Ý cúi đầu nói tiếp, “Anh hỏi em người ta đi đâu rồi, em bảo con bé không khỏe nên về nhà, anh còn hỏi con bé khó chịu ở đâu nữa.”
Đôi mắt Quan Hướng Thành dần hiện lên vẻ tò mò, chần chừ nhìn hai người.
Trịnh Thư Ý không ngẩng đầu lên, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Thời Yến đang quét trên người mình.
Cô không thèm ngẩng đầu lên, chỉ cần không nhìn anh thì khí thế sẽ không bị xìu xuống.
Một lát sau, đầu lưỡi Thời Yến khẽ chạm vào hàm trêи, gằn từng chữ một, “Tôi đùa với cô thôi.”
“Thật hả?”
Trịnh Thư Ý không biết là anh đang giữ mặt mũi trước mặt Quan Hướng Thành hay là anh đang nói thật nữa.
Mắt cô sáng bừng nhìn anh chăm chú.
Anh nhìn vào mắt cô hồi lâu, buông đôi đũa trong tay xuống, ngước mắt lên hỏi, “Thế tôi phải làm sao thì cô mới tin?”
Với cái thái độ này của anh thì chỉ có quỷ mới tin anh nhé.
Trịnh Thư Ý lặng lẽ quay sang chỗ khác, không nói gì.
Cứ tưởng rằng câu chuyện này cứ thế kết thúc, nhưng Trịnh Thư Ý bỗng chỉ vào món tôm luộc trêи bàn, “Em muốn ăn cái này.”
Thời Yến vừa cầm đũa lên bỗng ngừng lại, nghiêng đầu sang nhìn cô lần nữa.
Trịnh Thư Ý chớp chớp mắt bày ra vẻ mặt ngây thơ, nói lại một lần nữa, “Em muốn ăn tôm.”
Hai người nhìn nhau, tựa như đang im lặng đánh cược trước mặt Quan Hướng Thành.
Mà con gái thì lúc nào cũng chiếm ưu thế hơn.
Thời Yến nhìn cô một hồi, ngay khi ánh mắt cô sáng bừng lên, anh lại nhượng bộ.
Một con tôm đỏ tươi xuất hiện trong chén cô.
Trịnh Thư Ý được đằng chân lại lên đằng đầu, “Sao anh không lột cho em…”
Thời Yến lườm sang, Trịnh Thư Ý im bặt.
Cô cúi đầu lấy khăn lau tay sạch sẽ, cẩn thận lột vỏ tôm.
Nhưng mà cô không ăn mà lại bỏ vào chén của Thời Yến.
“Cho anh đấy, ăn nhiều vào.”
…
Sau bữa cơm, Trịnh Thư Ý không ở lại nữa.
Cô thu dọn đồ xong xuôi rồi cùng Thời Yến rời đi.
Tài xế đã lái xe đến trước cổng từ sớm.
Thời Yến bước đi rất nhanh, vài ba bước đã mở cửa xe, sau đó mất kiên nhẫn quay đầu lại.
“Lên xe đi.”
Ban đầu Trịnh Thư Ý định ngoan ngoãn lên xe, nhưng vừa nghe anh nói, bước chân cô lại bất động.
Cô nhìn Thời Yến, hai tay chắp sau lưng, không hề cảm thấy giọng nói mình có hơi làm kiêu.
“Hôm nay trời đẹp, mặt trời lại to như thế, tắm nắng rất thoải mái.”
“Em không muốn ngồi xe, em muốn đi bộ một lát.”
Cô chậm rãi bước lên trêи một bước, “Anh đi với em nhé.”
Một cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua, kéo theo vài chiếc lá khô rơi xuống.
Thời Yến chống cửa xe, ngẩng đầu nhìn Trịnh Thư Ý hồi lâu mới lên tiếng, “Trịnh Thư Ý, làm mình làm mẩy như thế mà vẫn chưa thấy hài lòng hả?”
Trịnh Thư Ý, “…”
Có lẽ thắng lợi trên bàn cơm đã tạo dũng khí cho cô, cô nhìn Thời Yến, “Em không những biết làm mình làm mẩy mà em còn biết làm thơ nữa kìa.”
Thời Yến không nói gì, ánh mắt ngả ngớn nhìn cô.
Trịnh Thư Ý gằn từng chữ, “Thư Ý nào biết Giang Thành xa, Tiểu Yến tại gia mong em về.”
“…”
Lá cây dường như cũng không dám rơi nữa, treo lơ lửng trêи ngọn cây.
Trịnh Thư Ý nói thế thôi, nhưng trong lòng cô bỗng thấy hồi hộp.
Im lặng thật lâu, Thời Yến híp mắt lại, hai tay dần dần buông xuống, cất bước đi về phía cô.
Thấy dáng vẻ của anh như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Trịnh Thư Ý sợ hãi lui về sau một bước.
Nhưng cô không thể lui được nữa mà bị anh bắt lấy cổ tay, sau đó kéo cô đến bên cạnh chiếc xe.
“Lên xe.”
Tim Trịnh Thư Ý đập thình thịch, cô không dám giãy giụa nữa, ngoan ngoãn ngồi vào xe.
Vài giây sau, cửa xe bị người ta đóng lại một cái rầm.
Thời Yến đứng bên ngoài lạnh lùng nhìn cô, cửa sổ xe phản quang nên