Trong lúc chờ đợi, Trịnh Thư Ý vẫn cứ khư khư cầm điện thoại trêи tay, cứ chốc chốc lại nhìn lên màn hình.
Một lúc sau, người bên kia cuối cùng cũng trả lời tin nhắn.
Thời Yến: Tôi ngắt sai chỗ nào?
Trịnh Thư Ý hít sâu một hơi, ý để mình bình tĩnh lại.
Trịnh Thư Ý: Không có gì.
Thời Yến: Sao? Em đang nghĩ gì thế?
Thời Yến: Nói rõ ra xem nào.
Ở bên này, Tất Nhược San đã mở một gói snack, nhét bánh đầy miệng, nói chuyện không rõ ràng, “Mày đoán xem sếp tao làm gì? Anh ta lại dám đẩy hết tội lên đầu tao đấy!”
Trịnh Thư Ý hoàn toàn không còn chú ý đến Tất Nhược San, bàn tay siết chặt điện thoại, nghiến răng đến đau điếng.
Sao tay mày lại nhanh hơn não thế này?
Sao lại bổ sung thêm câu đó làm gì?
Mọi người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra không tốt sao?
Trịnh Thư Ý: Xem như em chưa nói gì hết, chúc mừng năm mới.
“Đúng là nực cười, dựa vào đâu tao phải gánh tội thay cho anh ta chứ?”
Tất Nhược San không hề phát hiện ra hiện giờ mình đang độc thoại, giọng nói vẫn còn rất kích động.
“Thời buổi này có ai trông cậy vào công việc đó để kiếm cơm hả? Tao tiện tay kiếm một công việc bán hàng không lẽ không nuôi nổi bản thân? Cho nên tao gửi thẳng bằng chứng sang cho sếp lớn, đồng thời gửi đơn từ chức, ai thèm nhìn sắc mặt anh ta chứ?”
Điện thoại lại nhận được hai tin nhắn, Trịnh Thư Ý vừa nhìn thoáng qua, liền cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại không nhúc nhích.
Tất Nhược San chờ cả buổi mà không thấy ai đáp lại, nhìn trạng thái của Trịnh Thư Ý, không cần xem điện thoại của cô cũng biết cô đang làm gì.
Bỗng nhiên Tất Nhược San có cảm giác, người trước mặt mình bây giờ chính là con ngốc hết thuốc chữa.
Cô ấy vứt bịch snack xuống, đứng bật dậy, “Tao đi tắm!”
Thời Yến: Mau nói nhanh.
Thời Yến: Đừng đợi tôi ngủ rồi em mới nói.
Trịnh Thư Ý nhìn hai dòng tin nhắn, bàn tay khẽ run rẩy, gương mặt dần dần ửng đỏ.
Tên Thời Yến này đúng là cố ý mà!
Còn làm bộ không hiểu nữa chứ.
Người ta từ một suy ra ba, còn anh từ một suy ra ba trăm ba.
Trịnh Thư Ý: Đã nói là không có gì rồi mà, anh phiền quá!
Trịnh Thư Ý: Em không suy nghĩ gì nhiều cả, chỉ muốn phòng hờ anh suy nghĩ nhiều thôi.
Loading!
Trịnh Thư Ý: Em ngủ đây, bái bai!
Cô quăng điện thoại sang một bên, tiện tay túm một cái gối rồi ngả người lên ghế sofa.
Màn pháo hoa bên ngoài cửa sổ đã kết thúc, bầu trời đêm dày đặc vẫn được chiếu sáng bởi ánh đèn rực rỡ.
Trịnh Thư Ý trợn trừng hai mắt, nhìn trừng trừng mặt trăng đang treo lơ lửng ở trêи cao, bên tai nóng hừng hực.
Lớp mây mù che khuất ánh trăng được một lúc, chỉ hắt ra vài tia sáng lẻ loi, một lát sau được gió thổi tản đi, hiện ra một vòng cung cong cong trong màn đêm.
Náo nhiệt qua đi, thành phố cuối cùng cũng quay về với sự yên tĩnh.
Từ góc nhìn ở Bác Cảng Vân Loan, mặt sông vẫn còn sóng sánh lấp lánh ánh sáng.
Thời Yến gác hai chân lên ghế, nhắm mắt lại, ly rượu trong tay đã uống gần một nửa.
Chờ đến khi điện thoại không còn động tĩnh gì nữa, anh mới đứng dậy đi về phòng ngủ.
…
Sáng đầu năm mới, không biết nhà nào rảnh rỗi mà lại đốt pháo ở dưới lầu, từng trận pháo vang lên đùng đùng khiến Trịnh Thư Ý và Tất Nhược San đang ngủ ngon cũng phải bật dậy.
“Ai đốt pháo thế hả?! Hôm nay là Tết Nguyên đán* chứ có phải sáng mùng Một đâu!”
*Bên Trung Quốc, Tết Nguyên đán ngày nay chỉ Tết dương lịch, còn Tết âm lịch gọi là Xuân tiết.
Tất Nhược San mở cửa sổ định mắng người, nhưng vừa nhìn xuống thì chỉ thấy mỗi mặt đất toàn vỏ pháo, không có một bóng người.
“Đúng là không có tốt chất mà, lần sau mà bị chộp được bà đây nhất định phải báo cảnh sát, bộ không biết đốt pháo trong thành phố là phạm luật à?”
Đợi đến khi cơn gắt ngủ qua đi, Tất Nhược San quay đầu lại mới phát hiện ra, Trịnh Thư Ý vẫn còn đang ngồi ở đầu giường, hai mắt đờ đẫn, mái tóc rối bù giống như bị hành hạ suốt cả đêm qua.
Tất Nhược San ngáp một cái rồi nói, “Ngủ tiếp thôi.
”
“Được.
” Trịnh Thư Ý vuốt tóc, mò xuống giường làm vệ sinh xong xuôi, quay về phòng, mở máy tính và điện thoại lên, lần lượt gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho các đối tượng đã từng hợp tác phỏng vấn qua mail, hoặc Wechat, không cần biết là bây giờ bọn họ có còn gặp nhau hay không.
Đây là thói quen năm mới của cô, nhằm giữ gìn tài nguyên tin tức.
Tất Nhược San ngồi trên giường yên lặng nhìn cô một hồi rồi mới hỏi, “Mày đang làm gì đấy?”
“Đừng làm phiền tao.
”
Trịnh Thư Ý chăm chú nhìn màn hình máy tính, kiểm tra đối chiếu từng câu từng chữ, chỉ sợ mình lại đặt sai dấu câu.
Chuyện tối qua đã để lại một bóng ma tâm lý khá lớn đối với cô.
Thời Yến thì cũng đã đành, nhưng nếu phạm sai lầm với những người khác thì cô có thể đóng cửa bế quan ba năm.
Tất Nhược San nhìn cô gửi đi rất nhiều mail, rồi lại cầm điện thoại chọt chọt quẹt quẹt, nhịn không được mới hỏi, “Đừng nói là mày gửi tin nhắn cho Thời Yến nha?”
Trịnh Thư Ý sửng sốt, cố ý đưa điện thoại sang cho Tất Nhược San nhìn.
“Không phải, tao đang gửi tin nhắn cho bạn bè.
”
“Vậy thì tốt.
” Tất Nhược San nằm thẳng cẳng trêи giường một hồi mới chịu xuống giường, lúc đi ngang qua Trịnh Thư Ý, vỗ vỗ lên vai cô, “Bình tĩnh mới có thể chiến thắng, mấy hôm nay mày đừng để ý đến anh ta, chúng ta cứ chơi cho vui đã.
”
Nói xong, Tất Nhược San vào phòng tắm rửa mặt.
Còn Trịnh Thư Ý lướt màn hình điện thoại, nhìn thấy khung chat của của và Thời Yến vẫn đang dừng lại đoạn đối thoại xấu hổ tối hôm qua.
Dù Tất Nhược San không nói thì mấy ngày sắp tới cô cũng sẽ không để ý đến Thời Yến.
Người đầu tiên mà Trịnh Thư Ý gửi tin nhắn chúc mừng trêи Wechat chính là Quan Hướng Thành.
Tầm mười phút sau, Quan Hướng Thành trả lời tin nhắn, là một tin nhắn thoại.
“Chúc con năm mới vui vẻ nhé, bây giờ chắc đã nghỉ Tết rồi nhỉ?”
Trịnh Thư Ý: Dạ, năm nay tụi con vẫn được nghỉ như bình thường.
Đọc câu trả lời của Trịnh Thư Ý, Quan Hướng Thành cảm thấy mấy cô gái bây giờ cũng thật cực khổ, làm nghề nào cũng phải tăng ca quanh năm suốt tháng, không hề nhẹ nhàng như ông nghĩ, thế là ông nói, “Vậy thì nghỉ ngơi cho thật tốt, nếu rảnh thì hoan nghênh cháu đến trường đua ngựa của chú chơi, phải vận động nhiều một chút, sức khỏe là tiền vốn lớn nhất.
”
Trịnh Thư Ý: Tốt quá, nếu có cơ hội thì con nhất định sẽ đến!
Trịnh Thư Ý: Con cám ơn chú Quan trước!
Quan Hướng Thành: “Con cứ tự nhiên, trường đua ngựa bên kia luôn có người trông giữ.
”
Vừa khéo Tất Nhược San đang đánh răng ló đầu ra loáng thoáng nghe thấy tin nhắn thoại, liền hỏi, “Trường đua ngựa gì thế?”
“Mày biết Quan Hướng Thành không?” Trịnh Thư Ý hỏi, “Là cái người mà hồi xưa giáo viên dạy môn đầu tư luôn nhắc đến ấy.
”
“Có chút ấn tượng.
” Tất Nhược San ngậm bàn chải đánh răng, ồm ồm nói, “Người vừa nãy là ông ấy à?”
“Ừ.
”
Đối với chuyện Trịnh Thư Ý có bạn bè thế này, Tất Nhược San cũng chẳng thấy kỳ lạ, cô ấy gật đầu một cái rồi tiếp tục đánh răng rửa mặt.
Chờ đến khi Trịnh Thư Ý gửi hết tin nhắn cho mọi người thì đã không còn sớm nữa.
Hai người cùng nhau chen chúc trang điểm phấn son, kéo dài đến giữa trưa, ăn cơm ở nhà xong rồi mới đi ra ngoài.
Tết Nguyên đán là lễ lớn, nên phàm chỉ cần là chỗ có thể ăn cơm đều chật kín người chứ đừng nói chi là trung tâm thương mại.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng đám đông chen chúc với nhau, Trịnh Thư Ý và Tất Nhược San trở nên chùn bước, hai người không thuộc nhóm người thích chỗ đông đúc, thế là vô cùng ăn ý quyết định không đến đó chịu tội nữa.
“Hay là đến Đại học Tài Chính và Kinh tế đi.
” Tất Nhược San đề nghị, “Hôm qua ăn xong tối quá nên không vào đó được.
Hôm nay đúng