Thời Yến vừa dứt lời, Trịnh Thư Ý liền ngơ ngẩn cả người.
Gương mặt của anh gần ngay trước mắt, hơi thở lại vấn vương bên người cô, có một thứ gì đó không thể diễn tả được bỗng chốc tràn ngập khắp cả căn phòng.
Dần dần, hình ảnh trong đầu Trịnh Thư Ý bắt đầu dịch chuyển theo một hướng khó tả, một đi không trở lại.
Dù có tám con ngựa kéo cũng kéo không nổi.
Hoạt động tâm lý thay đổi, không có cách nào kiềm chế mà hiện rõ lên trêи gương mặt.
Biểu hiện cụ thể chính là, mặt Trịnh Thư Ý nóng bừng bừng.
Chính bản thân cô cũng có thể cảm nhận được cơn nóng xuất phát từ da thịt, ngay cả hơi thở cũng trở thành sóng nhiệt.
Nhưng trong tiềm thức, cô vẫn cảm thấy mình không thể hoảng lên vào lúc này được.
Cô nhìn Thời Yến một lúc lâu, Trịnh Thư Ý chớp chớp mắt, nhả từng chữ một.
“Ồ… Ồ…”
Thời Yến, “…”
Trịnh Thư Ý, “Mong chờ quá đi.
”
Thời Yến, “…”
Rõ ràng là mặt cô đã đỏ như táo Fuji, mà cô vẫn còn cố nói mấy lời này để giữ thể diện, chẳng biết rốt cuộc là cô đang toan tính chuyện gì nữa.
Thời Yến bỗng thấy có hơi buồn cười.
Anh nhấc tay, khẽ nhéo cằm cô.
“Em không biết xấu hổ hả?”
Trịnh Thư Ý, “…”
Thời Yến buông tay, ung dung ngồi thẳng người dậy, đeo mắt kính lên.
Trịnh Thư Ý sờ sờ cái cằm vẫn còn cảm giác ngưa ngứa của mình, nhỏ giọng thì thầm, “Này không phải do anh nói trước ư.
”
“Hả?” Cánh tay Thời Yến duỗi thẳng ra, gác lên ghế sofa, nghiêng đầu nhìn cô, “Lời tôi nói em cũng nghe ư?”
“Nghe chứ…” Trịnh Thư Ý được đà nói tiếp, “Có khi nào anh nói mà em không nghe đâu, đây, anh bảo em tới tăng ca em liền đến tăng ca đấy thôi.
”
Người bên cạnh lại nhích lại gần lần nữa.
Nhưng khác với khung cảnh hơi thở hòa quyện vào nhau lúc nãy, anh cúi người, cánh tay vừa vặn vòng qua phía sau lưng Trịnh Thư Ý.
“Đúng là bây giờ tôi có hơi đói.
”
Trịnh Thư Ý, “Hả?”
“Hả cái gì mà hả?” Thời Yến tì lên bàn, từ trêи cao nhìn xuống Trịnh Thư Ý đang ngồi trêи ghế, “Công ty em vào ban ngày không cho ăn cơm trong văn phòng à?”
Trịnh Thư Ý, “…”
Cả người đơ ra một hồi lâu, cô cười gượng gạo, trong lòng lại hơi buồn bực, đẩy tài liệu trước mặt sang chỗ khác.
“Công ty bọn em khá nghiêm khắc, đúng là không cho phép ăn cơm tại bàn làm việc.
”
Chưa đầy vài phút, chuông cửa bỗng vang lên.
Có người mang theo hai hộp cơm bước vào, nhanh nhẹn đặt lên bàn trà tiếp khách.
Trịnh Thư Ý nhìn mấy món ăn được xếp trêи bàn, hàng chân mày rủ xuống.
Tăng ca, tài liệu, bữa ăn văn phòng.
Đúng là một ngày phong phú.
…
Bên cạnh bàn còn chất một đống tài liệu, Trịnh Thư Ý ước chừng, lượng công việc có vẻ không ít, cho nên cô liền ăn nhiều thêm vài miếng.
Lúc ngồi ăn thì không thấy gì, nhưng sau khi ăn xong, lúc Trịnh Thư Ý vào phòng vệ sinh trong phòng làm việc của anh để súc miệng thì mới nhận ra hình như mình đã ăn quá no rồi.
Cô vừa đi ra vừa nghĩ xem nên làm gì để tiêu bớt cơm thì Thời Yến lại đứng dậy nói với cô, “Tôi đi họp đây, em chờ ở đây nhé.
”
Anh vừa nói xong liền đi thẳng ra cửa, lúc định bước ra khỏi phòng thì bỗng nhiên anh nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nhìn Trịnh Thư Ý đang chậm rãi đi dạo trong phòng, “Em có thói quen ăn bánh ngọt sau bữa ăn không*?”
*Có ai nhớ đến “sự tích” cái bánh ngọt này không? =))))
Trịnh Thư Ý: “Hả?”
Thời Yến, “Nếu em muốn ăn…”
Trịnh Thư Ý phản ứng lại, vẻ mặt không chút biểu cảm đáp lời, “Em không ăn.
”
Thời Yến không nói gì mà chỉ cười, sau khi anh rời khỏi, cửa văn phòng tự động đóng lại.
Trịnh Thư Ý vẫn cứ nhìn cánh cửa kia một hồi lâu mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, toàn thân thả lỏng, cả người tê liệt ngã xuống ghế sofa, vội lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tất Nhược San.
Trịnh Thư Ý: Tao thấy chiều hướng của sự việc hiện tại không giống như tao tưởng tượng mày ạ.
Tất Nhược San: Sao đấy?
Trịnh Thư Ý: Hình như tao đi lệch quỹ đạo “mợ út” rồi, đang phi nước đại đến con đường “bạn giường” mày ơi.
Tất Nhược San gửi tin nhắn thoại đến, cô ấy kinh ngạc thốt lên, “Tụi bây lên giường nhanh thế?”
Trịnh Thư Ý:?
Trịnh Thư Ý: Mày nghĩ gì thế?
Trịnh Thư Ý: Nhưng mà tao thấy lão…
Cô gõ chữ đứt quãng… không có một chút logic, cũng không hề sắp xếp lại ngôn ngữ, kể lại câu chuyện xảy ra trong văn phòng ngày hôm nay một cách lộn xộn.
Chẳng biết Tất Nhược San có hiểu không nữa.
Đoán chừng bây giờ Tất Nhược San cũng đang bận cho nên vẫn chưa trả lời tin nhắn cô.
Trịnh Thư Ý chờ một lát, căng da bụng, chùng da mắt, cô lấy một cái gối, dựa vào sofa định chợp mắt một lát.
Máy sưởi trong phòng làm việc được điều chỉnh khá ấm áp, chỉ trong chốc lát, Trịnh Thư Ý đã ngủ thϊế͙p͙ đi.
Mới hơn hai giờ, mặt trời dần dần bị áng mây che khuất.
Bóng mờ loang lỗ từ trêи màn cửa vừa vặn hắt lên gương mặt của Trịnh Thư Ý, mang theo chút mát mẻ, bất tri bất giác, thời gian cứ thế yên lặng trôi qua trong giấc ngủ.
…
Thời Yến bước ra khỏi phòng họp, Khâu Phúc dẫn theo hai người trong nhóm quản lý cấp cao cầm theo cặp kẹp tài liệu, chuẩn bị đến phòng làm việc của anh mở một cuộc họp nhỏ.
Cửa phòng vừa mở ra, đập vào mắt bọn họ là một cô gái đang dựa vào sofa ngủ ngon lành.
Bọn họ có thể bắt gặp cảnh tượng này là do chiếc váy đỏ trêи người cô gái ấy quá mức chói mắt trong căn phòng lạnh như băng thế này.
Có một điểm hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh xung quanh chính là đôi chân dài tùy tiện bắt chéo buông thỏng xuống bên sofa, lộ ra một đoạn mắt cá chân mảnh khảnh, và cả đôi giày cao gót chỉ che một khoảng mu bàn chân.
Bầu không khí tại cửa phòng làm việc bỗng chốc trở nên khó nói.
Như là suy nghĩ trong chớp mắt, Khâu Phúc mang theo thái độ “phi lễ chớ nhìn” vội vàng xoay mặt đi chỗ khác.
Hai người quản lý cấp cao cũng gấp gáp quay người một góc chín mươi độ.
Nhưng khi vừa quay người thì lại phát hiện hai người đàn ông đối mặt với nhau, thế là cả hai lại vội vàng quay một vòng một trăm tám mươi độ, ngắm nhìn phong cảnh của công ty.
Thời Yến nhìn bọn họ, dường như anh không để ý đến sự hoảng hốt của cấp dưới.
“Chờ tôi một lát.
”
Anh điềm tĩnh bước vào phòng, đóng cửa lại.
Khâu Phúc, “…”
Cậu không hoảng thế sao cậu lại đóng cửa hả.
Thời Yến nhẹ nhàng bước tới, giẫm lên tấm thảm bên cạnh sofa, cúi đầu nhìn Trịnh Thư Ý.
Cô nghiêng gần nửa người, gác đầu lên trong một tư thế vô cùng kì quái.
Lúc ngủ thì không thấy gì, nhưng khi tỉnh dậy, cổ không gãy thì eo cũng sẽ bị cứng một hồi lâu.
Thời Yến ngồi xổm xuống, cánh tay vòng qua sau lưng và đầu gối của cô, nhẹ nhàng chỉnh lại, để cô nằm trêи ghế sofa đàng hoàng.
Động tác tuy nhỏ nhưng lại quấy rầy Trịnh Thư Ý.
Cô nhíu mày, không mở mắt mà xoay xoay cái cổ, tìm một vị trí thoải mái hơn để ngủ tiếp.
Chỉ vài phút sau, cô dần dần nhận ra hình như có ai đó đang chạm vào mình.
Trong khoảnh khắc vừa mở mắt ra, trước mặt cô hoàn toàn không thấy gì cả, chỉ có lá cây của chậu cây xanh đang lung lay trước mắt.
Trịnh Thư Ý vẫn còn đang mơ ngủ, cô từ từ ngồi dậy, quan sát xung quanh, cuối cùng xác định mình đã xuất hiện ảo giác.
Ý thức vẫn còn đang mơ hồ, cô nhìn màn hình điện thoại, đồng hồ hiển thị ba giờ chiều, cô vậy mà đã ngủ thϊế͙p͙ đi một tiếng đồng hồ.
Điện thoại còn có mấy tin nhắn thoại mà Tất Nhược San gửi đến.
Vừa ngủ dậy, cả người lại càng thêm mệt mỏi.
Trịnh Thư Ý chậm rãi hít thở, miễn cưỡng dựa vào ghế sofa, bấm mở mấy tin nhắn thoại.
Giọng nói của Tất Nhược San vang lên trong căn phòng yên tĩnh càng thêm vang dội.
Tất Nhược San, “Thật