Cái like này của Thời Yến ngoại trừ việc khiến lòng Trịnh Thư Ý cuồn cuộn sóng trào ra, nó còn khiến Tần Thời Nguyệt như đi lạc vào sương mù.
Cô nhóc vừa nhận được thông báo liền bấm vào xem ngay.
Ơ? Cậu út?
Suýt chút nữa cô đã tưởng mình bị hoa mắt.
Trong mắt của Tần Thời Nguyệt, Thời Yến và Trịnh Thư Ý kết bạn Wechat với nhau là chuyện bình thường, dù sao hai người đã từng làm việc cùng nhau trước đó, liên lạc với nhau cũng không có gì lạ.
Nhưng lạ là ở chỗ, hành động bấm like giữa đêm hôm khuya khoắc thế này không phù hợp với hành vi thông thường của cậu ấy.
Thật ra, Tần Thời Nguyệt và Thời Yến có không ít bạn bè chung, nhưng cô chưa từng nhìn thấy hình ảnh tích cực của Thời Yến trong vòng bạn bè như thế này.
Thậm chí cô đã từng nghĩ rằng, Thời Yến tạo tài khoản Wechat chỉ là vì công việc.
Nhưng nếu nói vì công việc, bình thường có mấy chú đăng mấy tin tức có liên quan đến công việc, cô còn không thấy cậu út của mình “hiện hình”, chứ đừng nói là bấm like cho một cô gái trong danh sách bạn bè.
Lại còn là một bức ảnh thường ngày không chứa tin tức.
Lại còn là đêm khuya nữa chứ…
Tần Thời Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, máu nhiều chuyện lại nổi lên khiến cô kϊƈɦ động bấm vào khung chat với Thời Yến.
Nhưng cuối cùng, lý trí đã chiến thắng máu nhiều chuyện.
Thôi thôi, mi muốn chết à?
…
Phim chưa chiếu được một nửa, khán giả trong rạp đã vơi đi một phần hai.
Hàng ghế phía trước thoáng chốc đã trống đi rất nhiều.
Một lát sau, vài người ngồi gần Trịnh Thư Ý cũng bắt đầu rục rịch, có người cúi đầu thì thầm to nhỏ, có người nghịch điện thoại, phía sau còn vang lên tiếng xầm xì.
Trêи màn ảnh rộng, nam nữ chính vẫn đang ngồi bên bờ biển vui vẻ trò chuyện về cuộc đời.
Có lẽ khán giả đang xem cũng muốn lôi đạo diễn ra tâm sự về cuộc đời.
Phòng chiếu phim dần dần trở nên không còn yên lặng nữa, đủ loại cảm xúc dần xuất hiện trong bóng tối.
Trịnh Thư Ý lặng lẽ nhìn sang Thời Yến, không biết có phải anh cũng cảm thấy chán hay không.
Nhưng cô thấy anh vẫn nhìn lên màn hình, vẻ mặt thả lỏng, ánh mắt đầy dịu dàng.
Trông anh không giống như mất kiên nhẫn, nhưng hình như cũng không giống đang thả hồn vào phim.
Anh cứ ngồi như thế.
Trịnh Thư Ý thu hồi ánh mắt, ngả lưng lên ghế ngồi.
Sau đó, cô vô thức nhìn sang Thời Yến một cái, rồi lại tập trung nhìn màn hình.
Nhưng có vẻ như cô cũng không hề thả hồn vào kịch bản.
Bộ phim kéo dài đúng một trăm hai mươi phút.
Lúc kết thúc, trong rạp chỉ còn lại Thời Yến và Trịnh Thư Ý.
À không đúng, hình như còn có người khác nữa.
Hàng ghế phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng nói chuyện.
“Dậy đi, cái thằng ngốc này, dậy đi, hết phim rồi!”
Chàng trai này cũng vừa mới tỉnh dậy, thấy bạn đi cùng mình đang ngủ ngon lành bèn đưa tay vỗ vào đầu cậu kia.
Chàng béo kia bị đánh tỉnh liền vuốt vuốt mặt, thấy phim cuối cùng cũng chiếu hết, nhịn không được liền mắng, “Mẹ nó, ba cái phim nhảm nhí này mà cũng moi tiền khán giả cho được.
Đậu xanh, mày nghe ai bảo bộ này hay thế hả? Hai tiếng này ở ký túc xá ngủ không ngon hơn hả?”
Người bạn đi cùng cậu ta cũng vừa mới tỉnh, nên mặc kệ cậu ta.
Hai người đứng dậy, chàng béo vừa nhìn liền phát hiện Thời Yến và Trịnh Thư Ý ngồi ở hàng ghế phía trước, kinh ngạc thốt lên một tiếng.
“Phim này mà cũng có người có thể xem từ đầu đến cuối, đúng là bội phục, trâu bò quá đi.”
Người bạn đi cùng lại đập cho cậu ta một cái, nhỏ giọng nói, “Đồ ngu, người ta đi xem phim chắc?”
Chàng béo khó hiểu, “DM? Thế thì xem cái gì?”
Người bạn đáp, “Đáng đời mày ế từ trong trứng ế ra…”
Giọng hai người dần dần khuất xa.
Nhưng đoạn đối thoại của bọn họ vẫn quẩn quanh bên tai Trịnh Thư Ý thật lâu.
Thời Yến ở bên cạnh vẫn không nói gì, cũng không thèm nhúc nhích, Trịnh Thư Ý không biết anh có nghe thấy hay không, nên cô lại càng không biết phải làm gì.
Đến khi nhạc cuối phim kết thúc, cuối cùng Thời Yến cũng đứng dậy.
“Đi thôi.”
Trịnh Thư Ý nhìn thấy vẻ mặt bình thản của anh, vội vàng gật đầu.
“Đi thôi, đi thôi, trễ lắm rồi.”
Trêи đường về, hai người ngồi hàng ghế sau im lặng không nói gì.
Sự im lặng này… rõ ràng là rất yên tĩnh, nhưng không hiểu sao lại khiến Trịnh Thư Ý cảm thấy mất tự nhiên.
Ví dụ như hiện tại — lòng bàn tay cô như đang nóng lên, ngay cả nhiệt độ trong xe cũng thay đổi một cách rõ rệt.
Nếu không tìm chuyện để nói, có lẽ cô sẽ rơi vào dòng suy nghĩ miên man mất.
Xe chạy một mạch đến khách sạn, cuối cùng Trịnh Thư Ý cũng lên tiếng, “À, anh thấy hay không?”
Thời Yến, “Cái gì?”
Trịnh Thư Ý, “Bộ phim hồi nãy đó.”
Thời Yến như đang nhớ lại, “Cũng được.”
“À…”
Trịnh Thư Ý gật gật đầu.
Thời Yến hỏi lại cô, “Em thấy thế nào?”
“Em ấy à, em thấy cũng được.”
Trịnh Thư Ý vừa nói xong, bắt gặp ánh mắt của anh đang dừng lại trên gương mặt cô, cảm giác nóng rực trong lòng bàn tay như bị thứ gì đó dẫn dắt, dần dần lan tràn khắp cơ thể.
Cô vô thức muốn trò chuyện với anh lâu hơn, muốn làm dịu đi bầu không khí mờ ám trong xe hiện tại.
“Phim hay lắm ạ.” Cô gật đầu nói tiếp, “Cảnh cuối cùng nữ chính tựa vào lòng nam chính quá đẹp, diễn xuất của cặp đôi chính này vô cùng ăn ý, xem xong khiến em lại tin vào tình yêu rồi, ngọt ngào quá mức.”
Thời Yến liếc nhìn cô, “Cảnh phim đó là do nam chính tưởng tượng ra thôi, chứ nữ chính đã chết rồi.”
Trịnh Thư Ý, “Hả?”
Thời Yến, “Nam chính tự sát.”
Trịnh Thư Ý ngớ người, rồi lại chớp chớp mắt, sắc mặt thay đổi, “Đúng rồi, đúng rồi, nhưng đây cũng là một kiểu kết đẹp mà đúng không? Đến cuối cuộc đời nhưng hai người vẫn yêu nhau, đến chết vẫn không thay đổi, đây không phải là tình yêu sao?”
Thời Yến cong môi khẽ cười, “Rốt cuộc là em có xem phim không thế?”
Trịnh Thư Ý, “…”
Đến khi xuống xe vào khách sạn, bước vào thang máy, Trịnh Thư Ý vẫn còn đang bận suy nghĩ, mợ bà nó chứ làm sao mà cả nam nữ chính đều chết hết vậy?
Phim này không phải là thể loại tình cảm ngọt ngào ư?
Không phải giới thiệu bảo là thể loại “cứu vớt lẫn nhau” ư?
Sao lại chết hết rồi?
Bảo sao khán giả đều bỏ về hết, hừ, đồ lừa gạt.
“Ting”, tiếng thang máy vang lên.
Thời Yến cúi đầu nhìn Trịnh Thư Ý vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của bản thân, anh liền nắm lấy tay cô bước ra ngoài.
Khoảnh khắc khi hai ngón tay chạm vào nhau, Trịnh Thư Ý vội vàng thoát khỏi tình tiết của bộ phim, cái cổ cứng đờ, cô cụp mắt nhìn bàn tay của mình, và cả Thời Yến nữa.
Đi được vài bước đã đến cửa phòng.
Anh buông tay, rồi lại nâng tay lên xem đồng hồ.
Một loạt động tác vô cùng tự nhiên, khiến Trịnh Thư Ý nghĩ rằng là do anh muốn xem giờ cho nên mới buông tay cô ra.
Ba giờ rồi.
Thời Yến cau mày, chính anh cũng khá bất ngờ khi mình lại có thể đi xem một phim nhảm nhí đến giờ này.
“Ngủ ngon.”
“Vâng.” Trịnh Thư Ý gật đầu, “Chúc anh ngủ ngon.”
Nhưng vừa bước vào phòng, Trịnh Thư Ý đã vội vàng lấy điện thoại ra, vào Douban xem thử đánh giá của bộ phim này.
Cô đọc một lượt giới thiệu vắn tắt về bộ phim, sau đó lại đọc mấy bình luận dài, trong đầu dần dần hiện lên dấu chấm hỏi.
Đây rõ ràng là Happy ending mà cô nói mà?
Thời Yến bệnh à?
Rốt cuộc là anh có coi phim không thế?
Trịnh Thư Ý: Sao lúc nãy anh lại gạt em?
Thời Yến cũng vừa về đến phòng, nên vẫn chưa ngủ.
Thời Yến: Tôi lừa em cái gì?
Trịnh Thư Ý: Kết bộ phim đâu phải kết như thế!
Thời Yến: Ừ.
Thời Yến: Vậy sao em không tập trung xem phim hả?
Ngón tay Trịnh Thư Ý khẽ dừng lại.
Nếu là ngày trước, cô có thể gõ ra một loạt mấy chục câu mà mặt vẫn không đổi sắc, vì dụ như: “Vì em bận ngắm anh”, “Anh ở bên cạnh thì em nào có tâm trạng mà xem phim chứ.”
Nhưng lúc này, cô lại không thể nào xuống “phím” được.
Trịnh Thư Ý: Ai cần anh lo.
Trịnh Thư Ý: Em ngủ đây.
Thời Yến: Ngủ ngon.
…
Ngày đầu tiên của hội thảo Krencher đã trôi qua như thế.
Sau đó, lịch trình của hội thảo càng lúc càng dày đặt và bận rộn, Thời Yến và Trịnh Thư Ý tham dự từng buổi họp, thỉnh thoảng lại được mời đi dự tiệc.
Bởi vì mọi người đều là người trong ngành, lại có Thời Yến ở bên cạnh, nhờ mặt mũi của anh nên Trịnh Thư Ý như cá gặp nước.
Chuyến đi này, ngoài việc tiếp thu những xu hướng vĩ mô của tuyến đầu ngành ra, Trịnh Thư Ý còn làm quen được rất nhiều nhân tài trong giới, xem như thắng lợi trở về, kết thúc công việc năm nay bằng một dấu chấm tròn hoàn mỹ.
Toàn soạn chỗ Trịnh Thư Ý làm từ trước đến nay chưa bao giờ làm đến ba mươi Tết, mỗi năm cứ đến hai mươi tám Tết là nghỉ Tết, vừa hay đúng ngay ngày phát lương của tháng này.
Do Trịnh Thư Ý có hai bài báo có độ chú ý cao trong quý này, cho nên tiền thưởng của cô khá là rủng rỉnh.
Thế là ngay buổi chiều đầu tiên được nghỉ, cô tung tăng đi đến trung tâm thương mại.
Tối nay cô sẽ ngồi tàu về nhà, đương nhiên là cô sẽ đi mua quà cho ba mẹ trước.
Quà của mẹ cô đã chọn xong, là một chiếc khăn choàng cổ cashmere, một đôi bông tai vàng, mấy cái khác cô lại không thấy ưng.
Còn ba…
Trịnh Thư Ý đi dạo trung tâm thương mại một hồi mà vẫn không biết nên mua gì.
Mua quần áo với giày thì cô lại sợ ông mặc không vừa, đến lúc đó mang hàng đi trả cũng phiền.
Vừa lên lầu một, cô nhìn thấy một cửa hàng đồng hồ, cuối cùng cũng có ý tưởng.
Trịnh Thư Ý vừa bước vào cửa đã có nhân viên đến chào,
“Chị đẹp muốn lựa đồng hồ ạ?”
Trịnh Thư Ý vừa nhìn một vòng xung quanh vừa gật đầu.
Nhân viên, “Chị mua cho mình hay mua tặng ạ?”
Trịnh Thư Ý, “Tôi mua tặng.”
Nhân viên vừa dẫn cô đi đến quầy hàng có kiểu dáng mới nhất vừa nói, “Thế người được tặng là nam hay nữ vậy ạ? Bao