Lúc Trịnh Thư Ý cầm được chữ ký và ảnh chụp chung với Tống Nhạc Lam, sự phấn khích xông thẳng lên đầu cô, khiến cô dường như đã quên mất Thời Yến đang chờ mình ở bãi đỗ xe.
Cô và Tất Nhược San chen chúc trong đám đông, đến khi Tống Nhạc Lam được các nhân viên vây quanh đưa ra ngoài xe chuyên dụng, đám người bu đông mới bắt đầu tản ra.
"Chị ấy đẹp quá, còn đẹp hơn trên TV nữa."
Tất Nhược San đưa mắt nhìn chiếc xe chuyên dụng đã đi xa, cô ấy vẫn còn đang chìm đắm trong vầng sáng minh tinh của Tống Nhạc Lam, "Chị ấy cũng gần năm mươi rồi nhỉ, bằng tuổi mẹ tao mà sao tao vẫn thấy trẻ thế nhỉ.
Quả nhiên làm minh tinh luôn có chỗ tốt, có một đống tiền bảo dưỡng, tuổi xuân dài hơn người bình thường cả chục năm."
"Đấy không chỉ bảo dưỡng gương mặt thôi đâu." Trịnh Thư Ý ôm chữ ký vừa nhận được vào lòng, nhìn ánh đèn sau đuôi xe, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, "Năm ngoái tao đi xem concert của chị ấy, chị ấy hát liên tục hai tiếng đồng hồ đấy, hết bài này đến bài khác mà không hề hụt hơi, thể lực tốt lắm.
Tao hơn hai mươi mà còn thấy tự ti ấy chứ, thiên hậu đúng là thiên hậu mà, đỉnh lắm."
"Nhưng mà mày nói xem, sao chị ấy vẫn chưa kết hôn?" Tất Nhược San hỏi, "Từ nhỏ tao đã biết chị ấy.
Đã bao nhiêu năm rồi, nhóm minh tinh cùng lứa với chị ấy đều đã lui về sau, chỉ còn mỗi chị ấy vẫn còn hoạt động, mỗi năm còn mở concert...!À đúng rồi, mày biết không? Lúc tao học đại học còn đọc được tin đồn nói thật ra chị ấy đã bí mật kết hôn, còn sinh được hai đứa con đấy."
"Mày nghe người ta nói nhảm đấy, mày mua tạp chí rách nát ở sạp ven đường nào thế, được phép xuất bản chưa?" Trịnh Thư Ý luôn tỏ thái độ khịt mũi coi thường với mấy tin đồn thế này, "Có vài nhà báo không xứng làm ngành truyền thông, cầm bút lên là viết lung tung.
Bí mật kết hôn, lại còn sinh hai đứa con.
Nếu bọn họ mà xem thử lịch trình xuyên suốt mười mấy năm nay của chị ấy, ra hết album này tới album khác, concert thì tổ chức liên tục.
Cho đến nay chị ấy chưa từng biến mất khỏi tầm mắt của công chúng, mày nói xem chị ấy tìm thời gian ở đâu ra mà sinh con hả?"
Trịnh Thư Ý mắng xong liền quay đầu bước đi.
Tất Nhược San cất bước đuổi theo cô, tranh cãi với cô, "Mày đừng có mà nói thế, tuy không phải báo chính thống nhưng vẫn có chứng cứ nhé.
Mấy năm trước không phải có ảnh chụp Tống Nhạc Lam đeo nhẫn trên ngón áp út ư?"
Trịnh Thư Ý hừ một tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường, "Đeo nhẫn kim cương có nghĩa là đã kết hôn hả? Người ta có tiền, thích thì mua nhẫn kim cương đeo cho đẹp không được hả? Hơn nữa chẳng phải đã có tin làm sáng tỏ rồi sao, đó là nhẫn mượn của nhà tài trợ đấy."
"Ồ...!Thế à." Tất Nhược San sắp bị thuyết phục đến nơi rồi, nhưng chợt nhớ đến tin đồn mà mình đã đọc ở đâu đấy, cô ấy nói, "Nhưng bài hát Món quà thân yêu kia rõ là bài hát viết cho con mình, chuyện này mày cũng biết mà,"
Bài hát nghe nhiều nên thuộc này có tuổi đời nhỏ hơn Tất Nhược San và Trịnh Thư Ý chỉ vài tuổi, nhưng đến nay luôn là bài hát được các bà mẹ yêu thích nhất khi muốn thể hiện tình cảm với con mình.
Tuy lời bài hát không hề xuất hiện từ "con", "cục cưng", hay "mẹ" nào, nhưng từng câu từng chữ đều lộ ra tình mẫu tử thiêng liêng.
Vì thế, bài hát này luôn là bằng chứng mạnh nhất trong tin đồn bí mật kết hôn rồi sinh con của Tống Nhạc Lam, dù mỗi lần như thế đều bị bà ấy phủ nhận.
"Uổng cho mày là sinh viên khoa tin tức, thế mà lại tin tưởng ba cái tin đồn nhảm lôi kéo sự chú ý của người đọc." Trịnh Thư Ý xem thường lời giải thích của Tất Nhược San, thậm chí cô còn thấy đó là tin đồn vô căn cứ, "Người ta hát, đó gọi là nghệ thuật sáng tác, ai nói đó là kinh nghiệm của bản thân? Thế mấy ca sĩ hát nhạc đau khổ vì tình chắc thảm lắm nhỉ? Hơn nữa bài hát không phải do chị ấy viết, chị ấy chỉ là người hát mà thôi.
Nếu mày nói thế, vậy mỗi ngày tao cũng viết mấy bài báo về mấy hạng mục trị giá mấy trăm tỷ đấy, nhưng số tiền đó có dính dáng gì tới tao đâu?"
Tất Nhược San, "..."
Nói hay lắm, có lý lắm.
Đến lúc này, Trịnh Thư Ý dùng một câu kết luận khép lại tin đồn ngày hôm nay, "Đừng có tin ba cái tin đồn nhảm đó, người ta độc thân vui tính đấy.
Nếu chị ấy mà bí mật kết hôn sinh con thì tao sẽ biểu diễn màn chặt đầu trước mặt mày."
Tất Nhược San bật cười vì giọng điệu đầy chắc chắn của cô, cẩn thận gấp tờ giấy có chữ ký lại, cất vào trong túi, sau đó kéo Trịnh Thư Ý đi đến chỗ taxi đậu.
"Mày ấy à? Muốn chặt đầu hả, nhưng tao lại không nỡ để mày chặt đầu đâu."
Trịnh Thư Ý, "Nhưng tao thì nỡ đấy."
Cô kéo Tất Nhược San đi về phía bãi đỗ xe hướng ngược lại, "Nào, mày đi theo tao."
Tất Nhược San hốt hoảng, "Mày làm gì thế!"
Trịnh Thư Ý không nói gì, kéo tay Tất Nhược San đi đến bãi đỗ xe, chỉ về một chiếc xe ở phía xa, hất cằm nói với cô ấy, "Mày biết người ngồi trong xe là ai không?"
Tất Nhược San chớp chớp mắt, "Mẹ nó, sao tao biết là ai, tao đâu có thiên lý nhãn."
Trịnh Thư Ý đến bên tai Tất Nhược San, vỗ vai cô ấy rồi nói, "Bạn trai tao."
Tất Nhược San, "...?"
Trịnh Thư Ý, "Tối nay mời tao ăn đầu cá hầm tiêu nhé?"
Tất Nhược San, "..."
Trịnh Thư Ý, "Hay là đầu sư tử*?"
*Một món thịt viên.
Tất Nhược San, "..."
...
Trong xe, Thời Yến ngắm nghía bó hoa hồng bị ruồng bỏ, lại cảm thấy bản thân thật thảm.
Dù đang bận bịu nhưng vẫn phải dứt ra tự mình đi chọn hoa, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải tự lái xe đến đón bạn gái tan làm, kết quả lại bị bỏ rơi ở bãi đỗ xe cả nửa tiếng đồng hồ.
Mà kẻ đầu sỏ còn đang lôi lôi kéo kéo bạn thân mình đứng đằng xa châu đầu ghé tai nhau, không biết đang ríu rít chuyện gì nữa.
Thấy hai người cuối cùng cũng chịu dời bước, Thời Yến đặt hoa lại ghế phụ, ấn mở cốp xe.
Hai cô gái đi tới, anh bước xuống xe, đi thẳng về phía Tất Nhược San, đưa tay ra với cô ấy.
Nhận ra Thời Yến muốn giúp mình xách vali, Tất Nhược San hoảng hốt lắc đầu, nắm chặt tay cầm va li, "Không, không phiền Thời tổng đâu, để tôi tự làm."
Lần trước gặp nhau.
Tất Nhược San còn thoải mái tươi cười với anh, nhưng lần này, vừa nhìn thấy Thời Yến là cô ấy lại nghĩ đến chuyện mình hao tâm tổn trí giúp Trịnh Thư Ý bày mưu tính kế ra sao.
Bây giờ có thể ngẩng mặt nói chuyện với nhau là tốt lắm rồi, cô ấy đâu dám mặt dày để người ta xách hành lý cho được.
Dĩ nhiên Thời Yến biết rõ vì sao Tất Nhược San lại phản ứng như thế, vẻ chột dạ như hiện hết lên mặt, giống hệt học sinh tiểu học mắc lỗi phải gặp chủ nhiệm lớp.
Trông có hơi buồn cười, cũng khiến Thời Yến không biết phải làm sao để tiếp lời cô ấy.
Thế là, anh lườm Trịnh Thư Ý một cái.
Trịnh Thư Ý hiểu ý, nói với Tất Nhược San, "Mày để ổng làm đi, nếu không ổng lại sợ tao sẽ đi tìm một người bạn trai ga lăng đấy."
Thời Yến, "..."
Lần này Tất Nhược San xem như đi công tác ngắn hạn, nên cô ấy chỉ mang theo một vali nhỏ.
Sau khi được Thời Yến tiện tay xách đi bỏ vào cốp sau, Tất Nhược San liên tục nói cám ơn, sau đó thấy Thời Yến đứng bên cạnh xe, ánh mắt nhìn sang Trịnh Thư Ý, cô ấy hiểu ý chui vào băng ghế phía sau.
Trước xe.
Trịnh Thư Ý đang định ngồi vào xe, bỗng nhiên bị Thời Yến giữ lại.
Vì trời sập tối nên nhiệt độ đã hạ xuống, cơn gió lạnh thổi qua bãi đỗ xe trống trải, thỉnh thoảng lướt qua mái tóc của Trịnh Thư Ý.
Thời Yến cũng không vội lên xe, anh nắm chặt tay cổ tay Trịnh Thư Ý, tuy không dùng sức, nhưng lại bày ra dáng vẻ như đang chất vấn.
"Em thích Tống Nhạc Lam đến thế à?"
"Anh không biết hả?" Trịnh Thư Ý vừa nghĩ đến chuyện mình đã có ảnh chụp chung với Tống Nhạc Lam, vẻ mặt hí hửng còn hơi ửng đỏ, "Lần đầu tiên khi đến nhà anh em đã nói rồi mà, em rất thích chị ấy, đó là lời nói thật lòng, không phải vì muốn bắt chuyện với anh đâu."
Thấy cô như không nhận ra mình đang bất mãn, Thời Yến cảm thấy buồn cười.
"Vì chị ấy mà em bỏ anh ở đây hả?" Anh buông tay, gỡ sợi tóc vì đổ mồ hôi mà dán lên gò má cô, "Không phải em nói em thích anh nhất sao?"
"..."
Trịnh Thư Ý thấy mặt mình ngưa ngứa, nghiêng đầu cọ cọ gương mặt lên lòng bàn tay của anh.
Cô len lén làm động tác nhỏ này, ánh mắt lại lộ ra vẻ ghét bỏ, "Ngay cả phụ nữ mà anh cũng ghen ư? Anh muốn đổi sang nghề bán dấm à? Không phải anh cũng thích chị ấy sao? Trong nhà anh có nhiều đĩa nhạc của chị ấy lắm mà."
Nói xong, Trịnh Thư Ý bật cười, cố tình trêu anh.
"Không lẽ vì không được vào chụp ảnh chung với em nên anh đang ghen tỵ với em đúng không?"
"..."
Thời Yến khẽ hừ một tiếng, quay người bước lên xe.
Trịnh Thư Ý cũng mở cửa lên xe, đem bó hoa đặt vào lòng Thời Yến, vừa thắt dây an toàn vừa nói, "Bạn trai ấy à, mỗi ngày đều có thể gặp, nhưng Tống Nhạc Lam thì có lẽ đời này em chỉ có cơ hội tiếp xúc gần một lần duy nhất, anh hiểu ý em không?"
Cô không nghĩ Thời Yến ghen tỵ, cô hiểu anh không vui vì bị mình bỏ rơi, cho nên mới giải thích với anh.
Thời Yến, "Không hiểu lắm."
Anh đã nhìn gương mặt của Tống Nhạc Lam suốt hai mươi mấy năm trời, quả thật anh không thể hiểu nổi sự cuồng nhiệt của nhóm fan hâm mộ này.
Trịnh Thư Ý đưa tay lấy lại bó hoa, ôm vào lòng, thầm nói, "Anh đúng là không thể nói lý."
Thời Yến nghe thấy thế thì cười khẽ, anh xoay vô lăng, lẩm bẩm trong miệng, "Bộ em mới biết con người anh không thể nói lý sao?"
Ngữ khí vô thưởng vô phạt, giống như anh chỉ thuận miệng đáp trả Trịnh Thư Ý, nhưng cô lại siết chặt bó hoa, trái tim khẽ nhói lên.
Cô nghiêng đầu, ngắm nhìn một bên mặt của Thời Yến, cô muốn mở miệng nhưng lại không biết phải nói gì.
Câu nói này có ẩn chứa hàm ý sâu xa hay không, Trịnh Thư Ý không dám chắc.
Nhưng cô hiểu rõ, kể từ sau khi gặp cô, những chuyện anh làm quả thật không hề nói lý.
Những lo lắng chôn chặt ở trong lòng cô chỉ vì một câu nói ấy mà đã bị khơi ra.
Thế nhưng, cô đã đắm chìm vào sự nuông chiều và dịu dàng mà Thời Yến đã đi ngược lại với lý trí thông thường ban cho cô, cũng vì sự bao dung vì anh một mình vượt qua những dối lừa và những lời bịa đặt mà vẫn lựa chọn đứng bên cạnh cô.
Cô cảm thấy bất an vì mình không hề có tài cán gì.
Bản thân là người mắc sai lầm, lại không hề trả giá đắt mà trái lại, cái cô nhận được không những chỉ là sự tha thứ, điều này càng khiến Trịnh Thư Ý cảm giác như mình đang đi trên đám mây mềm mại như bông, thoải mái, dễ chịu, ấm áp.
Nhưng cô lại sợ rồi sẽ có một ngày Thời Yến bỗng nhiên tỉnh ngộ, khi anh muốn chấn chỉnh lại quỹ đạo cuộc sống của mình, cô sẽ bị hụt chân, từ trên cao rơi xuống.
Cả quãng đường sau đó, Trịnh Thư Ý chỉ ôm chặt bó hoa hồng im lặng không nói gì.
...
Thời Yến vốn dĩ nhín chút thời gian bận của mình để đến làm tài xế cho Trịnh Thư Ý, nhưng anh lại không có thời gian để ăn cơm cùng bọn cô.
Tất Nhược San đã hẹn Tư Đồ Di ăn cơm tối, mà Trịnh Thư Ý lại có một mình, thế là hai người cùng nhau đến chỗ hẹn.
Sau khi Thời Yến đưa hai người đến nơi thì vội vàng quay về công ty.
Chỗ hẹn là một nhà hàng Tây, sau khi Tất Nhược San và Trịnh Thư Ý đến nơi, chờ gần một tiếng, Tư Đồ Di mới thong thả bước tới.
Dù sao người ta cũng là blogger làm đẹp có hơn mấy triệu fan hâm mộ, cách ăn mặc cũng khác hẳn người bình thường, cô ta vừa đi vào nhà hàng như mang kèm theo ngàn tia sáng.
"Ngại quá, hôm nay tôi phải đăng vlog nên phải canh chừng người chỉnh sửa.
Tôi vừa mới tan làm, tối nay để tôi mời nhé."
Tư Đồ Di đi tới, như vô cùng thân thiết, hoàn toàn không có vẻ xa cách khi nhiều năm không gặp, trông như bạn bè rất thân quen.
Cô ta đặt túi xuống, nhìn lướt qua Trịnh Thư Ý, ngớ ra vài giây, "Ồ? Trịnh Thư Ý?"
Dù sao Trịnh Thư Ý cũng đã quen với việc đợi người khác, không bực bội như Tất Nhược San, cô cười với cô ta, "Lâu rồi không gặp."
"Sao cậu chẳng có thay đổi gì hết thế?" Tư Đồ Di như nhìn thấy chuyện gì đó vô cùng bất ngờ, trái lại quên mất chuyện hôm nay đến đây để bàn chuyện hợp tác với Tất Nhược San, "Bây giờ cậu ở đâu, làm việc ở chỗ nào?"
"Vẫn nghề cũ thôi." Trịnh Thư Ý rót cho cô ta một ly nước, "Tôi làm phóng viên tại tòa soạn Kinh tế và Tài chính."
"Thế mà không đổi nghề à?" Tư Đồ Di thấy chuyện này khó mà tưởng tượng nổi, cười cười, nửa đùa nửa thật, "Hay là cùng làm truyền thông cá nhân với tôi đi, kiếm được nhiều tiền hơn phóng viên nhiều."
"Được." Trịnh Thư Ý thuận miệng đáp lại vài câu, "Tới lúc đó cậu nhớ dẫn theo tôi đấy."
Sau khi chuyện trò dăm ba câu, Tư Đồ Di mới chuyển sang chủ đề chính, bàn chuyện hợp tác với Tất Nhược San.
Tất Nhược San làm việc tại một công ty mỹ phẩm, cô ấy phụ trách mảng marketing sản phẩm.
Dạo gần đây cô ấy luôn tìm hot face trên mạng để quảng cáo.
Còn Tư Đồ Di uống chưa được vài hơp nước đã liên tục hỏi về thông tin sản phẩm,