Lâm Gia Mặc rất lo lắng, nhanh chóng chạy đến xe của mình, lên xe đạp ga đuổi theo.
Kỷ Niệm như đang đua xe, lạng lách liên tục. Lâm Gia Mặc căng thẳng lòng bàn tay đổ mồ hôi, cũng may đang là nữa đêm, đường không có xe.
Đi theo Kỷ Niệm đến lúc về đến nhà cô, nhìn cô lảo đảo xuống xe, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, xuống xe đi qua.
"Kỷ Niệm." Lâm Gia Mặc gọi, vừa dịu dàng vừa đau lòng cô, anh chỉ muốn theo đuổi cô thôi.
Vừa vào nhà, nghe thấy âm thanh ở phía sau, quay đầu nhìn thấy anh đang đuổi theo, Kỷ Niệm giống như tỉnh táo lại, nhíu mày: "Lâm Gia Mặc?"
"Ừm." Lâm Gia Mặc yên lặng đáp lời. Chưa lấy lại tin thần, bàn tay không xương của Kỷ Niệm đặt lên ngực anh, ánh mắt say rượu mông lung nhìn anh, cười nhạt nói: "Có phải cậu luôn muốn tôi không?"
Lâm Gia Mặc ngẩn người, thân thể cứng đờ giống như cái cây gỗ.
Anh ta còn chưa lấy lại tinh thần, Kỷ Niệm đã dựa vào ngực anh, ngón tay nhẹ nhàng ở trên ngực của anh vuốt ve.
Chỗ Kỷ Niệm chạm vào nhiệt độ bắt đầu thiêu đốt, thiêu đốt! Có người đàn ông nào lại có thể giữ được lý trí khi Kỷ Niệm câu dẫn như vậy? Lý trí của anh nhanh chóng bị thiêu đốt hầu như không còn, bụng dưới kích động. Anh không quan tâm đây là người cô gái anh từng kính trọng, không thể khinh nhờn. Anh chăm chú nắm tay Kỷ Niệm, hôn lên môi Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm bị hôn trợn tròn mắt, sợ hãi nhìn cái trán người đàn ông trước mặt.
Không đúng, không đúng, không phải là cảm giác của Ngô Tranh!
Kỷ Niệm, mày đang làm cái gì!
Cô giống như nổi điên tránh ra, hung hăng đẩy Lâm Gia Mặc ra, liên tục lùi mấy bước, ánh mắt đỏ trừng lên, rồi hô to: "Cậu cút đi! Cút đi!"
Lâm Gia Mặc không rõ vì sao thái độ Kỷ Niệm xoay 180 độ, dục vọng trong cơ thể đang dâng trào, đại não vẫn còn chìm đắm trong sự mềm mại lúc nãy. Anh vội vã bước lên, nét mặt cấp thiết, cố gắng gọi quyến rũ người tình nhân trong mộng: "Kỷ Niệm."
"Cút" Kỷ Niệm hoàn toàn không để ý tới người đàn ông này, cao giọng lùi hai bước, thuận lợi đẩy ngã cái kệ gỗ Hồng trên đó đặt một cái bình sứ to. Bình sứ rơi xuống đất, vỡ tan thành nhiều mãnh bắn tung tóe.
Kỷ Niệm vẫn chưa thỏa mãn, mắt đỏ, nắm được cái gì cũng đập, lông mày nhíu chặt, miệng hét lớn: "Cút! Cậu cút!"
Lâm Gia Mặc liền tránh qua: "Kỷ Niệm, cậu tỉnh táo lại đi!"
"Cậu cút đi! !" Kỷ Niệm cố chấp điên cuồng hô to.
"Mình đi! Mình đi! Cậu phải tỉnh táo lại !" Lâm Gia Mặc nhìn thấy Kỷ Niệm đã mất đi lí trí, rồi đi tới cửa, "Ngày mai mình sẽ điện thoại cho cậu!"
Trong phòng khách lại không có ai, vô cùng vắng vẻ đáng sợ.
Kỷ Niệm dần dần yên tĩnh lại, ném cái gì đó trong tay, cụt hứng dựa vào tường trượt xuống ngồi trên đất. Liều mạng dùng mu bàn tay chà môi, hận không thể lóc bỏ mớ da này. Đến khi mệt đến ngón út cũng nhấc không nỗi thì cô mới ngừng. Đầu tựa vào tường, cười không thành tiếng.
Kỷ Niệm nhìn dưới đất đầu mảnh vỡ, phòng khách lộn xộn, trái tim lạnh và cô độc.
A, giống như cuộc đời của cô, cuộc sống hoàn toàn hỗn loạn. Lần lượt những người thân nhất, đến nói với cô cuộc sống của cô lộn xộn cả rồi.!
Tại sao? Tại sao? Chỉ vì các người là ba mẹ tôi, mà có thể điều khiển việc học của tôi, điều khiển tình yêu của tôi, điều khiển cuộc sống của tôi, điều khiển hết lần này đến lần khác?
Ngô Tranh, em sống trong một gia đình hạnh phúc, cho nên em mới không cần để ý mà làm tổn thương chị, tại sao em lại tàn nhẫn như vậy, em chỉ nói cho chị biết, tình thân là không thể để mất!
Về nhà sao? Chị làm sao mà về được cái nhà đó chứ?
Kỷ Niệm chôn mặt vào đầu gối, chăm chú nhắm mắt. Say rượu làm đầu cô nặng trịch, mê muội. Bỗng nhiên trong lòng một tia sáng lóe lên, một ý nghĩ như một hạt giống đang nảy mầm.
Kỷ Niệm ngẩng đầu, đưa tay cầm một mảnh sứ vỡ, chăm chú nhìn mép mãnh vỡ.
Nếu như vĩnh viễn cũng không trốn thoát được, vậy thì vĩnh viễn rời đi thì sẽ tốt hơn?
Kỷ Niệm đầu choáng hoa mắt, lờ mờ nhìn bóng những mảnh sứ chồng lên nhau.
Đúng vậy, nếu như mình còn sống, cũng là sống vì Kỷ gia, bọn họ không chỉ một lần rồi lại một lần cướp đi người mình yêu thương nhất, tại sao mình phải sống chứ. Tại sao mình phải vì cái nhà đó mà còn sống chứ? Mình sống như vậy có ý nghĩa gì đây?
Ngón tay cô nhẹ nhàng run rẩy, chậm rãi nâng lên gần tay trái.
Trong lòng lại nhớ tới hình ảnh Ngô Tranh cười ngây thơ, trong lòng Kỷ Niệm vô cùng đau đớn.
Ngô Tranh, Luân Đôn lớn như vậy, nhiều người như vậy, chị biết đi đâu để tìm em!
Thế giới lớn như vậy, nhiều người như vậy, chị không biết đi đâu để tìm được em?
Đời này, coi như không có cơ hội để cho em hối hận rồi!
Trong lòng Kỷ Niệm thật sự tuyệt vọng, không thể nào cứu vớt được. Cô nhắm mắt, nước mắt từ khóe mắt tuôn ra. Không còn lưu luyến, mượn rượu, tay phải dùng lực cắt xuống cổ tay trái.
Đau đớn từ trên tay đi vào trong cơ thể, máu đỏ lập tức chảy ra ngoài, lập tức nhuộm đỏ ánh mắt của Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm nhẹ nhõm cười lên. Đẹp đến rung động lòng người.
Tạm biệt, một thế giới đã hết hi vọng.
Nhắm mắt lại, hình như cô đang nằm mơ. Một thảo nguyên xanh mênh mông, bầu trời xanh thẳm, mây trắng bay như kẹo bông.
Bên tai là giọng nói quen thuộc và sợ hãi, "Niệm Niệm."
Ngô Tranh?
Kỷ Niệm tìm kiếm xung quanh, sau đó nhìn phía sau thấy Ngô Tranh mặc áo thun quần bò giày vải như lần đầu gặp mặt, đang cười ấm áp.
"Tiểu Tranh!" Kỷ Niệm ngạc nhiên chạy qua, không thể tin trừng lớn mắt: "Em về tới rồi sao!"
Không chờ người kia phản ứng, Kỷ Niệm đã leo tới, ôm chặt cơ thể người đó. Cơ thể này vô cùng chân thật, có cảm giác, có nhiệt độ. Kỷ Niệm say sưa, liều mạng hút lấy chút hơi ấm, chỉ sợ người đó biến mất.
Đang chìm đắm trong sự ấm áp, bỗng nhiên tay trái lại đau. Cùng lúc đó, toàn bộ trời đất như thay đổi màu sắc, ngày tối sầm, hình như còn đang chảy máu. Bãi cỏ dùng mắt thường có thể nhìn thấy, đang nhanh chóng héo tàn. Ngô Tranh căng thẳng cầm lấy tay cô, nét mặt nhăn nhó: "Sao chị làm việc ngốc vậy."
"Tại sao em lại làm chuyện ngốc như vậy!"
"Tại sao em lại làm chuyện ngốc như vậy!"
"..."
Câu nói kia lập đi lập lại rất nhiều lần quanh quẩn trong đầu cô, càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng rõ ràng, giống như, đang ở bên tai cô?
Kỷ Niệm dùng hết sức của mình, mở mắt ra, ánh