Ngày thứ hai Tôn Vân Viễn tỉnh táo đến nói lời xin lỗi, hào hoa phong nhã, lịch sự lễ phép, lời nói đúng mực, giống như quen biết với Ngô Tranh.
Chuyện ngày hôm qua, anh cũng không đề cập tới. Ngô Tranh cũng không hỏi nữa.
Sau này, những người và những việc liên quan đến Kỷ Niệm, không còn xuất hiện nữa.
Hơn một tháng trôi qua, hơn 30 ngày, hồn Ngô Tranh vẫn đang bay đi đâu đó, cứ suốt ngày ngẩn ngơ. Cứ cách 2 phút lại ngẩng đầu một lần, mắt thì dính chặt vào cửa quán bar.
Thật ra địa chỉ Kỷ thị Ngô Tranh đã tìm được trên mạng, thuộc lào lào. Khi rãnh, nàng sẽ chạy đến gần đó, ngồi trong quán ăn nhỏ đối diện, nhìn từng người đi ra đi vào. Còn trong một quán cafe, ở trên con phố khác, cũng có một cô gái thường uống cafe đắng hơn cả thuốc bắc. Cứ giống như hai người đang gặp nhau, nhưng chỉ khác không gian và địa điểm.
Cười mình ngốc, người chạy trốn cũng là nàng, tổn thương chị ấy cũng là nàng, không từ bỏ được cũng là nàng, hối hận cũng là nàng, thương tâm cũng là nàng, không đành lòng cũng là nàng, đang trốn tránh cũng là nàng. Hơn nữa, trong lòng còn muốn gặp Kỷ Niệm cũng là nàng.
Ngô Tranh ở tuổi 25, không còn là cô nhóc, nhưng vẫn không giống một cô gái kiêu căng thích làm đẹp.
Cho nên khi Kỷ Niệm xuất hiện ở cửa quán, giống như đã một thế kỷ chưa gặp nhau. Cô gái mạnh mẽ, ngẩng cao đầu, đạp giày cao gót bước vào trong tầm mắt Ngô Tranh, Ngô Tranh ở trên sân khấu đã nhìn thấy, bàn tay run lên, dù đang hát khúc ca đau thương nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui sướng.
Kỷ Niệm cũng không lên sân khấu, ánh mắt cũng không ngó nghiêng, cứ trực tiếp đi thẳng vào một góc của quán bar, thậm chí cô còn bị một cây cột che mất.
Ngô Tranh không nhìn thấy cô, vui sướng lại trở thành đau thương.
Hai tiếng biểu diễn, đoạn giữa có nghĩ một chút, quán bar mở nhạc rock and roll chậm, Ngô Tranh và mấy người ngồi ở quầy bar nói chuyện phiếm.
Nàng chọn một vị trí hẻo lánh có thể nhìn thấy, cầm một lon bia lạnh, đặt ở trên môi, lười biếng uống còn chép miệng, ánh mắt coi như không có chuyện gì xảy ra lén lút nhìn trộm Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm ở bên kia trên bàn có không ít chai bia, bên cạnh có mấy người đàn ông tới nói chuyện.
Trong lòng Ngô Tranh có chút đau, xoay đầu để không bị trẹo cổ.
Một tờ báo từng đề cập, danh sách bạn trai được đề cử của Kỷ Niệm. Bìa lớn hai khổ, chính giữa là Kỷ Niệm quyến rũ xinh đẹp, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm ra ngoài. Xung quanh là chân dung của rất nhiền đàn ông, như những hành tinh nhỏ xoay quanh. Bên cạnh chân dung là hàng tá chữ nghĩa, trình bày kinh nghiệm tình trường.
Ngô Tranh xem hết 21 người, hơn nữa đây chỉ là những tên tẻ nhạt mà ký giả biết tới.
Nghĩ đến Kỷ Niệm đang vui cười bên một tên đàn ông nào đó, trái tim Ngô Tranh lại đau.
Thời gian nghỉ ngơi đã xong, phải bắt đầu quay lại biểu diễn, lại không nhìn thấy được Kỷ Niệm.
Khách yêu cầu bài <<If you want me>>, Ngô Tranh cầm giá micro, dùng giọng hát chán chường.
Đang hát đến điệp khúc cao trào "If you want me, satify me", Ngô Tranh nghe tiếng thủy tinh vỡ, sau đó là tiếng cãi nhau.
Hình như là chỗ Kỷ Niệm. Ngô Tranh lập tức đi tới, căng thẳng nhìn vào nơi bảo vệ quán bar đang tới.
Thế nhưng, nàng đã từng nhìn thấy dáng vẻ điên khi say của nữ vương bệ hạ, loạng choạng đi tới dựa vào cây cột. Sau đó là lùi về sau, lùi về sau, như đang phát điên quét hết tất cả mọi thứ trên bàn mà chị ấy nhìn thấy. Ngay lập tức, trong quán bar toàn là tiếng thét chói tai và âm thanh thủy tinh vỡ.
Kỷ Niệm nhìn người đàn ông với dáng vẻ vô tội không biết gì. Nhưng trong ánh mắt Ngô Tranh, gã đó dám giở trò hèn hạ với Kỷ Niệm. Sự tức giận liền bùng lên như ngọn lửa.
Sau đó nàng cũng không cần suy nghĩ, bỏ đàn ghi-ta xuống để qua một bên, dời dàn nhạc qua rồi nhảy xuống sân khấu, chạy tới bên cạnh Kỷ Niệm đẩy mấy người kia ra, hất tay mấy nhân viên bảo vệ đang nắm tay Kỷ Niệm ra, ôm cô vào trong lòng.
Còn chưa kịp nói chuyện, Kỷ Niệm ở trong lòng liền tỉnh táo lại, yên tĩnh giống như một người khác.
Kỷ Niệm nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng ngân ngấn nước, nở nụ cười xinh đẹp. Khuôn mặt say khướt dưới ánh đèn lam, và giọng nói chán chường: "Nếu như chị không xảy ra chuyện, có phải em sẽ không bao giờ chủ động đến tìm chị....."
Một câu nói kia, giống như lưỡi đao quẹt vào lòng nàng, không có máu, nhưng nàng lại đau thấu tim, lông mày Ngô Tranh lập tức nhíu chặt lại, cùng nhân viên quán bar nói một câu: "Tổn thất ở đây cứ trừ vào tôi đi." Sau đó kêu mấy người xung quanh tránh ra, đỡ Kỷ Niệm đang lảo đảo ra khỏi quán bar.
"Ngô Tranh!" Dương Quang đuổi theo ra ngoài, vẻ mặt kinh ngạc, "Bây giờ cậu về sao?"
Ngô Tranh chăm chú đỡ Kỷ Niệm đang đứng không vững, cười nói: "Giúp mình chống đỡ một hồi, ngày mai mình mời mọi người ăn cơm."
Dáng vẻ Dương Quang như muốn nói lại thôi, mở miệng cũng không biết nói gì nữa.
Ngô Tranh cười rồi xoay người rời khỏi.
Đầu tháng 7, trời về đêm có chút nóng. Cái hẻm nhỏ yên tĩnh không hề có chút âm thanh, đường phố yên tĩnh, dưới ánh đèn đường chỉ có bóng của hai người đang dính vào nhau.
Thân nhiệt của Kỷ Niệm lan truyền vào cơ thể Ngô Tranh, sự quen thuộc. Trên người Kỷ Niệm luôn có một mùi hoa Lài, sao nhiều năm như vậy vẫn không phai?
Ngô Tranh vừa nghe thấy mùi hương này, nàng dường như cũng say đến chóng mặt. Cảm giác quen thuộc giống như đạn cay làm sống mũi nàng chua xót, viền mắt cay cay.
Nàng nhanh chóng ôm Kỷ Niệm, nàng muốn hôn Kỷ Niệm!
Thế nhưng một tia lý trí còn xót lại không để nàng làm bậy. Ngô Tranh, Ngô Tranh, kiềm chế, kiềm chế!
Qua một quãng đường, tới một con hẻm nhỏ, chỉ có ánh đèn mờ mờ. Ngô Tranh tham luyến nhiệt độ trên người Kỷ Niệm, từ từ áp sát, tiếp nhận trọng lượng cơ thể của Kỷ Niệm, chỉ ước rằng trời đừng sáng.
Kỷ Niệm ở bên cạnh đã bắt đầu lộn xộn, cô lảo đảo hất Ngô Tranh ra, sau đó Ngô Tranh còn chưa lấy lại tinh thần, liền bị cô ôm lấy.
Kỷ Niệm ôm chặt eo Ngô Tranh, siết thật chặt, siết đến Ngô Tranh thở không nổi.
Kỷ Niệm ghé vào bên tai Ngô Tranh, yếu đuối, chậm rãi nói: "Chị đang nằm mơ sao?"
Ngô Tranh mặc cho Kỷ Niệm ôm, một câu nói thôi đã làm Ngô Tranh rơi nước mắt. Nàng không chịu được nữa, sự đau khổ và tội lỗi suốt 4 năm qua, tất cả đang tuôn trào, lý trí cũng mất sạch rồi.
Nàng không lừa được mình, nàng muốn ở bên cạnh Kỷ Niệm, mỗi một ngày nghĩ nàng đều đau đến thấu tim!
Kỷ Niệm đang say phải không? Nàng lén ôm một chút, sáng mai Kỷ Niệm sẽ quên phải không?
Rốt cuộc Ngô Tranh cũng kiềm được lí trí của mình, nàng do dự một chút, rồi nhanh chóng đưa cánh tay lên, ôm Kỷ Niệm chặt vào.
Cảm giác được Ngô Tranh đang ôm, cánh tay Kỷ Niệm càng quấn càng chặt, cô bắt đầu khóc lên, ở bên tai Ngô Tranh từng lần một gọi: "Ngô Tranh... Ngô Tranh... Ngô Tranh..."
Ngô Tranh ôm chặt Kỷ Niệm, tim như bị đao cắt, nàng cắn chặt hàm răng, cố gắng không để cho mình khóc thành tiếng, nhưng nước mắt vẫn tuôn trào chảy ra, chị ấy đã từng làm nữ vương bệ hạ, tại sao trong bốn năm nay lại sống khó đến vậy.
Thân thể của chị ấy còn