Dương Quang và Ngụy Diên vừa bước vào tiệm, Ngô Tranh nghe thấy, ngừng tay ngẩng đầu lên cười rất là tươi, vô cùng thuần khiết, ánh mắt đầy vui sướng.
Hai người đàn ông sững sờ một chút, Dương Quang ngoài chết đứng thì mặt còn ửng hồng.
"Hôm qua thế nào rồi?" Ngô Tranh không quan tâm, miệng vẫn cười tươi, ngón tay lả lướt <<Thiên Không Chi Thành>>, giai điệu du dương bắt đầu quanh quẩn trong tiệm.
Ngụy Diên ho khan hai tiếng, rồi tỉnh táo: "Còn thế nào nữa, có ba khách bị kính vỡ làm bị thương. Cũng may không có nhiễm trùng, vết thương cũng không lớn, nên chỉ cần đến bệnh viện sát trùng băng bó thôi, rồi đưa ít tiền để bồi thường. Hỏi ra thì người nam vô tội chả biết gì, còn người nữ thì như bị điên."
Ngô Tranh gật đầu, ở trong lòng cười trộm, Kỷ Niệm kia, thật đúng không nên quan tâm à, đặc biệt chạy tới diễn kịch cho nàng xem sao? Mọi chuyện ngày hôm qua, xem ra đã có âm mưu trước rồi.
"Cậu còn cười? Bạn cậu đúng là điên quá mức, đập phá biết bao nhiêu chai rượu. Nửa quán bar toàn là thủy tinh vỡ, mặt boss cũng tái mét luôn." Ngụy Diên liếc Ngô Tranh, rồi đi tới duỗi tay phải ra trước mặt nàng: "Nhanh đưa tiền đây, để tụi này giúp cậu lo lót."
Ngô Tranh cười một cái, từ trong túi quần lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt vào tay Ngụy Duyên: "Không đủ thì nói với mình, mật mã chỉ có sáu số một."
Cầm thẻ ATM trong tay, thật ra Ngụy Diên đâu có ý định đòi tiền Ngô Tranh, nên sững sờ. Gãi gãi đầu, rồi ném cái thẻ trả Ngô Tranh: "Mình đùa thôi, ông chủ đã tính toán cũng không đáng bao nhiêu, đâu cần chơi lớn vậy."
Ngô Tranh cười ha hả đứng lên, đem thẻ ngân hàng nhét vào túi quần jean của Ngụy Duyên, giơ lên mắt thấy Ngụy Duyên cười: "Vậy cũng không được, đây là trách nhiệm của mình mà."
Chuyện này là do nữ vương bệ hạ của nàng gây ra, làm sao có thể để người khác trả tiền được.
"Trách nhiệm của cậu?" Ngụy Diên nhíu mày suy nghĩ, từ khi nhìn thấy Ngô Tranh và cô gái kia có hành động kỳ quái, thuận miệng hỏi: "Nil, cậu với cô ta có quan hệ gì?"
Ngụy Duyên vừa hỏi ra, Dương Quang cũng khẩn trương nhìn qua.
Ngô Tranh dựa lưng vào ghế sô pha, đàn ghita thì treo trên người, tay kia thì khoác lên thành ghế sô pha, nhìn hai người, giơ lên khóe miệng, nói rất rõ ràng: "Là người yêu." Còn gật đầu, tỏ vẻ đúng vậy.
Hai người bạn nghe xong liền choáng váng luôn.
Nét mặt Ngụy Diên liền đông cứng, lúc trước chỉ là nghi ngờ thôi, chứ không nghĩ quá sâu. Ai ngờ chuyện động trời như vậy, mà người này nói ra nhẹ như sợi lông.
Dương Quang thì càng giật mình hơn, cằm muốn rớt xuống đất, trái tim như vụn vỡ. Anh đã lên kết hoạch theo đuổi, vậy mà Ngô Tranh cứ thản nhiên nói "người yêu". Cô gái xinh đẹp quyến rũ ấy là người yêu Ngô Tranh thật sao? Hai cô gái yêu nhau? Trước nay Dương Quang chưa từng thấy tình yêu đồng tính, nên suy nghĩ bắt đầu loạn.
"Cậu nói đùa sao!" Ngụy Duyên hoàn toàn không tin tưởng, đặt mông ngồi vào bên cạnh Ngô Tranh, từ trên xuống dưới đánh giá Ngô Tranh, chỉ về tim nàng: "Nơi này không cần đàn ông sao!"
Ngô Tranh mím môi cười một cái: "Đâu có ai quy định phải có đàn ông."
"Vậy chẳng lẽ người đẹp kia là..." Ngụy Duyên không biết hai người phụ nữ yêu nhau, người đóng vai đàn ông sẽ gọi là gì, do dự cả buổi, nói một câu: "Người đẹp kia là đàn ông sao?"
Ngô Tranh nhịn không được đưa tay ra đánh vào đầu Ngụy Duyên một cái: "Đang nói linh tinh cái gì vậy."
Ngụy Diên nhớ tới dáng vẻ phóng điện mọi lúc mọi nơi của cô gái kia, rồi nhìn dáng vẻ khô khan của Ngô Tranh, rốt cục cũng sát định Ngô Tranh là "đàn ông". anh khoác vai Ngô Tranh, ôm vào lòng: "Hóa ra là anh em à!"
"Biến." Ngô Tranh liền ngồi dậy, đẩy ra Ngụy Duyên, cười nói, "Trong đầu cậu toàn chứa cái gì không à."
"Dương Quang, cậu suy nghĩ gì thế!" Rốt cục Ngụy Duyên phát hiện Dương Quang đang ngồi trước máy vi tính trầm lặng.
"Đâu có suy nghĩ gì, chắc là chưa tỉnh ngủ, nên không có tinh thần thôi." Dương Quang lười biếng mở một bộ phim lên, tùy tiện tìm đại lý do.
Ngụy Duyên lập tức đem sự u buồn của Dương Quang ném ra sau đầu, vô cùng vui vẻ nói: "Kêu người con gái của cậu tới đây giới thiệu với bọn mình đi, anh em chúng tôi hai mươi tám tuổi rồi còn độc thân đây."
Ngô Tranh vừa bộc lộ, thì Ngụy Diên liền thay đổi, biến thành "anh em", còn có câu "người phụ nữ của cậu"! Còn cực kỳ có thứ tự.
Bất quá...
Ngô Tranh nghĩ tới nụ cười xinh đẹp của Kỷ Niệm, khóe môi nhịn không được liền quay qua chỗ khác cười.
Người phụ nữ của mình sao?
"Khao đi, Nil, hôm nay cậu phải khao đó! Kêu người phụ nữ của cậu đi chung." Ngụy Diên nói rồi chạy đi soạn giáo trình giảng dạy, hét lên: "Chút nữa gọi luôn Điền Phú với Tô Cảnh Nhiên tới, vừa hay cậu chỉ có một tiết lúc 3h chiều, thời gian vừa đúng!"
Nghe thấy Ngụy Diên tự động gọi Điền Phú và Tô Cảnh Nhiên, Ngô Tranh ngẩn người. Kêu Kỷ Niệm đi ăn với bạn bè của mình? Kỷ Niệm đã bận lại còn rất chảnh, chị ấy chịu đi không?
Trong lòng hai phần thấp thỏm, hai phần e ngại, sáu phần chờ mong.
Bị Ngụy Diên hối, Ngô Tranh lo lắng gọi điện thoại. Điện thoại reo chưa tới nửa phút, bên kia đã nhận. Giọng nói ngọt ngào, lười biếng kêu: "Tiểu Tranh."
Ngụy Duyên ở bên cạnh nghe lén cười lên, gương mặt Ngô Tranh liền đỏ lên, đẩy Ngụy Duyên ra, liền chạy ra xa, do dự một chút rồi mới nhỏ giọng hỏi: "Niệm Niệm, buổi trưa chị có rảnh không..."
"Hử?" Kỷ Niệm cũng không có trả lời, trong giọng nói có chút chần chờ, "Có chuyện gì sao?"
"Ừ, mấy người Ngụy Duyên muốn cùng chị ăn một bữa cơm..." Cảm giác được Kỷ Niệm do dự, tiếng nói Ngô Tranh càng ngày càng thấp, trong lòng cũng hối hận vì nói ra, công ty Kỷ Niệm vừa mới dời qua, nhất định có rất nhiều chuyện phải làm, làm gì có nhiều thời gian tiêu hao trên người nàng đây.
Thế nhưng, ngoài ý muốn chính là, Kỷ Niệm ở bên kia đột nhiên giọng nói rất nhẹ nhõm, vui sướng hỏi: "Tại sao bọn họ muốn cùng chị ăn cơm? Em nói với bọn họ chị là người phụ nữ của em sao?"
Ngô Tranh ngây người hai giây, bởi vì câu nói