Mưa mùa hè cũng nhanh tan đi, tiếng sấm rời đi, Ngô Tranh mới phát hiện Kỷ Niệm ướt nhẹp. Sắc mặt đau lòng, vội vàng đẩy chị ấy vào phòng vệ sinh, mở nước nóng.
Nhìn Ngô Tranh đóng cửa để đi ra ngoài, đột nhiên Kỷ Niệm sợ hãi ở một mình trong đây, cô đi tới nắm tay Ngô Tranh lại, nhìn nàng nói: "Em ở đây với chị đi."
Ngô Tranh nhìn Kỷ Niệm ngạc nhiên, nàng nghe lời xoay người lại, đứng ra phía sau. Kỷ Niệm thì đóng cửa lại, xích lại gần Ngô Tranh, ôm nàng vào trong lòng mình. Cô chăm chú nhìn Ngô Tranh, cô nhóc của cô lúc nào cũng ngoan như vậy, cho dù cô có yêu cầu gì, nàng sẽ không từ chối.
Kỷ Niệm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn Ngô Tranh. Ngô Tranh dịu dàng đáp lại, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua môi nàng, hàm răng nàng. Dịu dàng như nước, hận không thể đem tình yêu này dệt thành ánh trăng bao phủ lấy em ấy.
Cảm thụ sự dịu dàng của Ngô Tranh, Kỷ Niệm không hiểu tại sao mũi lại chua xót, môi run rẩy. Đến khi chất lỏng mang vị mặn tan trong miệng, thì mới biết cô đang khóc.
Dường như cô không thể tin được mình khóc, Kỷ Niệm giật mình, đẩy Ngô Tranh ra, rồi xoay người lại lấy nước rửa mặt mình.
Tại sao cô lại thất thố như vậy, làm ngày gặp mặt trở nên ngột ngạt. Không phải đã nói, không được đem tâm trạng xấu về nhà sao?
Cô không hiểu tại sao dạo này cô hay như vậy, tại sao lại yếu đuối như vậy? Con người kêu ngạo của cô đã biến đâu mất rồi?
Vì cái gì cô vẫn luôn thỏa hiệp như vậy? Là vì trách nhiệm sao?
Nhưng mà trách nhiệm này, cô càng ngày càng không biết chính xác là gì? Chẳng lẽ cái gọi là trách nhiệm, đã trở thành thói quen có cũng được mà không có cũng chẳng sao?
Kỷ Niệm khom người rất lâu, dùng nước lạnh tạt vào mặt, áp chế nội tâm phức tạp trong lòng.
Khi ngẩng đầu lên, khóe miệng đã chưng ra nụ cười thương hiệu, tiếp tục đề tài: "Chúng ta tắm chung nhé?"
Ngô Tranh không nói, hơi nhướng mày, Kỷ Niệm vừa dùng nụ cười để che mắt nàng. Ngô Tranh bước tới, nhẹ nhàng ôm cô, ngừng rất lâu mới nhỏ giọng nói: "Niệm Niệm, chị ngày nào ở ngoài cũng cười mệt mỏi như vậy. Về nhà, không muốn cười thì đừng cười."
Kỷ Niệm ngẩn người, ngẩng đầu lên, hít thật sâu, nhịn lại nước mắt đang trào ra.
Tâm sự của cô đều bị Ngô Tranh nhìn ra được.
Cô không muốn như vậy, nhưng mà cô cũng là con gái, cũng có lúc cô yếu đuối, có lúc cô cũng sợ hãi, ủy khuất cô không muốn đối mặt. Nhưng ở trước mặt Ngô Tranh, cô không muốn yếu đuối, cô muốn bảo vệ người con gái của cô, không để người con gái của cô có phiền phức nào. Cho nên, cô không thể ở trước mặt Ngô Tranh yếu đuối, tất cả cảm xúc, cô không muốn để Ngô Tranh thấy được!
Thế nhưng , chuyện ngày hôm qua, làm cho cô khó chịu quá, không còn hi vọng!
Tình cảm của cô vẫn như thế giới trao đổi đồng giá, người khác cho một phần thì cô có một phần. Thế nhưng, cô luôn tin rằng Kỷ Bác rất yêu thương cô, nhưng rồi bỏ rơi cô. Đột nhiên cô chỉ còn một mình không biết phải làm sao, cô nên làm gì đây?
Kỷ Niệm thở dài một hơi, dường như cô đã mất hết sức lực, mệt mỏi lùi lại phía sau nhìn Ngô Tranh, mở miệng mấy lần, nhưng một chữ cũng không nói ra.
Cô muốn giải thích với Ngô Tranh, cô muốn bảo vệ thế giới nhỏ bé của hai người, cô không muốn phá hoại nó.
Nhưng lý do gì đây? Nếu không phải là trách nhiệm, thì nó là gì?
Kỷ Niệm còn đang do dự, Ngô Tranh đưa ngón tay đặt lên miệng của cô, dường như không nhìn thấy Kỷ Niệm đang khó xử, cười lên ấm áp: "Xuỵt, Niệm Niệm, chị đừng nói gì hết."
Ngô Tranh quay người đi ra ngoài, mấy giây sau liền ôm ghita chạy vào. Hé đầu qua khe cửa, cười nói: "Em ở đây hát cho chị nghe ca khúc mới nhé? Vậy nha, chị là người đầu tiên trên thế giới được nghe đó."
Kỷ Niệm chớp mắt một cái, tại sao Ngô Tranh lại đổi chủ đề nhanh như vậy?
Mệt mỏi cái gì cũng muốn nói, Kỷ Niệm cười gật đầu, cửa phòng vệ sinh đã bị Ngô Tranh đóng lại.
Tiếng ghita nhẹ nhàng xuyên qua khe cửa truyền vào, ca khúc đồng quê giai điệu nhẹ nhàng. Dưới ánh đèn màu da cam trong phòng vệ sinh, hòa vào trong tiếng nhạc thật ấm áp.
Kỷ Niệm lặng lẽ đứng rất lâu, rồi mới cởi đồ bước đến vòi hoa sen. Ngẩng đầu đón những dòng nước nóng, để nó tùy ý chảy lên người.
Cô thật sự quá mệt mỏi, mệt mỏi quá.
Mệt đến không muốn nhớ đến những tranh đấu ngoài kia, mệt đến không muốn nghĩ đến những âm mưu quỷ kế.
Nếu như trốn đi, vậy có tốt hơn một chút không?
Làm khô tóc, Kỷ Niệm đưa lưng về phía Ngô Tranh, cô mình chôn đầu trong chăn nằm dưới máy điều hòa. Cô gái nhỏ liền bước đến, dán chặt vào lưng của cô. Từ sau duỗi tay ôm eo của cô, cười hì hì nói: "Niệm Niệm, ngày mai chúng ta đi chơi nha?"
Kỷ Niệm quay đầu lại nhìn, người con gái của cô lúc nào cũng cười ngây thơ như vậy.
Cô còn đang nặng nề, nhưng tại sao Ngô Tranh không có chút nào lúng túng, cũng không có chút buồn phiền. Hay là giả vờ quá tốt?
Kỷ Niệm suy nghĩ về lịch trình, dường như có vài việc phải làm. Cô vắng mặt ở công ty quá lâu, nên công việc ứ đọng khá nhiều, thời gian đâu đi chơi. Nhưng lại nghĩ, hình như Ngô Tranh chưa bao giờ yêu cầu cô cái gì, hiếm thấy một lần cô thật sự không muốn từ chối.
Chần chừ một chút, Kỷ Niệm vẫn kiềm chế mong chờ, rầu rĩ nói: "Không được, phải đi làm."
Vừa dứt lời, cô đã bị Ngô Tranh đè nằm ngửa ra, Ngô Tranh chống đầu nằm nhoài bên người cô. Vì không kéo rèm, nên ánh trăng đang chiếu lên gương mặt cô gái nhỏ, ánh mắt tràn đầy hào quang, nụ cười rất tinh khiết.
Cô gái nhỏ bĩu môi, hơi bất mãn nói: "Đừng có ngày nào cũng mệt mỏi như vậy. Trong công ty không phải chị lớn nhất sao? Nghỉ một ngày cũng đâu có bị trừ lương."
Trừ lương?
Kỷ Niệm ngẩn ngơ, khóe miệng cũng không dám cười trộm. Sao tiểu tử này đáng yêu thế, đang muốn làm cô vui sao?
Kỷ Niệm ôm Ngô Tranh vào trong ngực. Rồi suy nghĩ sắp xếp công việc của ngày mai. Cô trốn việc không phải chỉ trừ tiền lương đơn giản như vậy, nó liên quan đến toàn bộ công ty.
Thế nhưng là...
Kỷ Niệm hơi cười, tâm trạng hơn nửa tháng mù mịt, ở trong lòng Ngô Tranh, không biết tại sao có cảm giác mặt trời đang dần ló dạng.
Bốn năm nay cô luôn rất ngoan, vẫn là đứa cháu gái ngoan của Kỷ Bác, ngoan ngoãn là giám đốc Kỷ thị. Đã làm hết trức trách lâu, chi bằng bỏ hết trốn một ngày cũng được. Để cô có thể quăng hết phiền muộn sau đầu, cứ tự do làm càn một ngày đi.
Tâm tình dường như khá hơn, Kỷ Niệm nâng mặt Ngô Tranh lên, dùng mũi của mình đụng vào cái mũi tròn trịa của nàng: "Em muốn đi chỗ nào?"
Ngô Tranh vẫn không trả lời, nhưng môi đã đưa tới hôn cô. Trong sự ẩm ướt, cô mơ hồ nghe Ngô Tranh nói: "Mai nói tiếp."
Kỷ Niệm không hỏi nữa, bởi vì Ngô Tranh đã lướt qua gò má của cô, đang chơi đùa vòng quanh trên vành tai cô. Trong cơ thể đã rục rịch ẩm ướt, tiếng rên thoát ra khỏi miệng.
Sáng sớm Kỷ Niệm vừa mở mắt ra, chỉ thấy Ngô Tranh ghé vào bên giường cười khanh khách nhìn cô.
Khi thức dậy người đầu tiên thấy là người mình yêu thật tốt, Kỷ Niệm mở mắt, nụ cười đã tràn ra. Hơi nghiêng đầu, đón nhận đôi môi của Ngô Tranh.
Rõ ràng hôm qua còn tưởng về nhà, sẽ có cảm giác ngột ngạt, cùng một nụ cuời khổ.
Nhưng Ngô Tranh dường như không có bất kì tâm sự nào, dùng nụ cười để quét tan mây mù trong lòng cô, làm cho cô cảm thấy chuyện đính hôn này như trò đùa.
Nụ cười của Ngô Tranh, đúng là có sức hấp dẫn.
Súc miệng ăn cơm, Kỷ Niệm trang điểm thay quần áo xong, Ngô Tranh đã vác balo leo núi cao hơn cái đầu, đứng chờ trước cửa.
"Chị không cần đem gì sao?" Kỷ Niệm cầm lấy mắt kính trên