Ở trên đỉnh núi rì rào gió mát, hai người ăn sạch hết đồ ăn đem theo, rồi mới chậm rãi xuống núi.
Khi đi ngang qua am ni cô, bà lão đang chăm sóc rau ở mảnh đất trông đối diện nhìn thấy Ngô Tranh và Kỷ Niệm. Cười cười đi tới, nói với họ một câu, bình an hạnh phúc.
Kỷ Niệm và Ngô Tranh cười lên, nói cảm ơn với bà lão, rồi vẫy tay tạm biệt.
Tâm trạng của hai người đều đang rất tốt, Ngô Tranh đi trước, cười khẽ, Kỷ Niệm cũng mỉm cười đi phía sau. Bên tai đều là âm thanh của gió lướt qua tán cây, âm thanh líu lo của những chú chim đang vui đùa, và âm thanh cả hai cùng nhau ngâm nga ca khúc. Hai người không hẹn mà gặp bước đi rất chậm cùng nhau, dường như biết rằng nếu trở về, lại phải bắt đầu bước vào cuộc sống ồn ào phức tạp.
Khi đi thì cảm thấy rất xa, lúc về thì lại nhanh như vậy.
Lúc hai người trở về thành phố cũng đã ba giờ chiều.
Kỷ Niệm tắm xong, rồi cầm điện thoại mở máy lên, như dự đoán cả đống tin nhắn trong hộp thư, Kỷ Niệm xem từng cái. Sau đó ngồi trên giường nhìn Ngô Tranh mỉm cười, rồi cười nói: "Chờ chị đem mọi chuyện giải quyết xong, chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này?"
Ngô Tranh cười nhìn Kỷ Niệm, nếu như vậy, Ngô Tranh cũng không biết Kỷ Niệm thật sự có dự định hay chỉ là nói cho qua. Có điều, chỉ cần Kỷ Niệm nói, thì nàng nhất định sẽ chờ: "Trốn nhà bỏ theo trai sao?"
"Cái gì cũng được, chỉ cần rời khỏi đây." Kỷ Niệm cười tắt điện thoại, thay đồ công sở, cầm một cái cài áo trân châu đen, rồi đi vào nhà vệ sinh, bắt đầu trang điểm.
Ngô Tranh ở trên giường cũng đứng lên, đi theo vào phòng vệ sinh, nàng ở sau lưng ôm Kỷ Niệm, mặt dán vào lưng của cô: "Chị đừng để em chờ lâu nha."
Kỷ Niệm cười quay người lại, vỗ vỗ đầu Ngô Tranh.
Kỷ Niệm ra khỏi nhà, liền gọi cho Lâm Ức sắp xếp cuộc họp. Bên kia không nhanh không chậm, dùng giọng điệu như nước ấm trả lời.
Vừa vào công ty, Kỷ Niệm không để ý đến người trong phòng họp, liền đi thẳng vào văn phòng, gọi Lâm Ức vào theo. Nàng dựa lưng vào ghế, ngón trỏ gõ đều xuống mặt bàn, mặt lạnh: "Giúp tôi tìm danh sách cổ đông của Vân Viễn, còn có những công việc liên quan đến công ty đó, sắp xếp cho tui gặp mặt. Còn nữa, tất cả những xí nghiệp của tập đoàn Vân Viễn trên thị trường, thu mua hết cho tôi."
Lâm Ức đáp lại từng cái.
Kỷ Niệm dừng một chút rồi nói: "Sau đó đem báo cáo các quý và từng năm gần nhất cho tôi, còn có ghi chép về cổ đông hội đồng quản trị. Bản ghi nợ, và tình trạng biến động kinh công, lợi nhuận và phân phối tài chính. Mỗi thứ đưa tôi một bản." Kỷ Niệm cười khẽ trong lòng. Những năm này, nếu Tôn Vân Viễn không dựa vào cô và Kỷ gia chống đỡ, thì làm sao có thể phát triển nhanh như vậy. Lần này, nếu không chỉnh người đàn ông này một trận, thì cô đúng là có lỗi với bản thân mình.
Thấy Lâm Ức gật đầu, rồi đi ra ngoài đóng cửa lại, Kỷ Niệm nhìn ngoài cửa sổ mấy tầng nhà cao ốc sát nhau, cười lạnh.
Ông nội, người hãy nhìn cho thật kỷ cái người ông chọn sẽ không đáng một xu. Đến khi Tôn Vân Viễn chẳng còn gì trong tay, xem các người giải quyết thế nào. Giống cách đã đánh đuổi A Trạch? Hay là cách khác?
Một bên khác, Ngô Tranh chờ Kỷ Niệm đi rồi mới mở điện thoại di động. Lập tức có một tin nhắn từ Dương Quang gửi vào, Ngô Tranh gọi lại, bên kia bất đắc dĩ nói một câu: "Không phải hôm qua nói là tới Tinh Không sao? Tại sao cả mà cả ngày cũng không thấy bóng dáng đâu, điện thoại cả ngày cũng không được."
Ngô Tranh ngẩn người, lúc này mới nhớ ra. Trốn ở nhà hơn một tháng, ngày hôm trước phát hiện phóng viên đã dường như tản bớt, thì mới nói với Dương Quang lén lúc đi tới Tinh Không.
Lập tức vác đàn ghita ra ngoài, vì ngồi xe bus đi nên không cầm được. Không phải giờ làm việc, trên xe khá trống. Ngô Tranh ngồi gần cửa sổ, nhìn dòng xe cộ tới lui đờ người ra.
Khi đi ngang qua công ty Kỷ Niệm, lập tức giống như tỉnh hồn, quay đầu lãi nhìn tòa nhà, đến nổi cổ sắp gãy.
Cầm điện thoại lên xem lịch, thì phát hiện ngày Thất Tịch không xa.
Ngô Tranh mỉm cười nhìn ngoài cửa sổ, nhịn không được lại ngẩn người.
Đây là lần đầu hai người ở chung cùng đón lễ tình nhân, nàng nhất định phải cho hai người một kỷ niệm khó quên.
Chưa đến nửa đường, đã nhìn thấy Tô Cảnh Nhiên đứng trước cửa tiệm. Nhìn thấy Ngô Tranh, hai mắt liền sáng ngời, nhưng vẫn không có chút lộ ra ngoài, không nói câu nào, đi thẳng đến ôm nàng.
Ngô Tranh cũng cười, ôm cô lại.
Thật ra, vận mệnh đối với nàng không tệ, tặng cho nàng một cô gái tốt như Kỷ Niệm, ngay lúc nàng đau buồn nhất, tặng cho nàng mấy người bạn rất thật lòng.
Sau khi mở cửa phòng cách âm, tiếng nhạc lập tức tràn ra. Bên trong ba tên đàn ông nhìn thấy Ngô Tranh đang vác ghita đi vào liền sững sờ, tiếng nhạc im bặt.
Sau một giây, Ngụy Duyên liền ném dùi trống tới. Ngô Tranh giật mình, theo bản năng né. Một cái dùi trống khác lại bay đến, đập trúng bụng nàng: "Cậu còn biết quay về à!"
Ngô Tranh xoa bụng mình, nhặt cái cây trống lên, vẻ mặt đau khổ nói: "Mình vẫn không đi được."
Tay Ngụy Duyên lại mò tìm đồ vật, cầm điện thoại di động trên tay nhưng vẫn không dám ném. Không thể làm gì khác, đành nén hơi xuống đan điền hét lên: "Cậu đứng lại cho mình!" Ngô Tranh lập tức dừng chân, cười híp mắt quay người, chưa kịp nói, thì điện thoại của Điền Phú đặt trên kệ liền reo lên. Điền Phu liếc mắt nhìn, rồi lại nhìn Ngô Tranh, nhận điện thoại.
Ngô Tranh cho Điền Phú một ánh mắt ngẩn ngơ, nhìn những người khác, tất cả đều nhún vai bất đắc dĩ. Một lần nữa nhìn Điền Phú, anh hờ hững cầm điện thoại nói: "Ok, biết rồi. Hôm nay cậu ấy sẽ tới." Sau đó cúp điện thoại.
Trong tiềm thức Ngô Tranh, biết cú điện thoại này có liên quan đến mình. Bỏ đàn ghita xuống đặt bên cạnh, nhìn Điền Phú hỏi: "Sao thế?"
"Hồ ly tinh ngàn năm ngày nào cũng đến tìm chúng mình hỏi cậu." Điền Phú bất đắc dĩ nói.
Ngô Tranh ngẩn người, từ trong đầu nặn ra một người bị Điền Phú gọi là hồ ly tinh vạn năm: "Tô Thận?"
Ngụy Duyên lập tức gật đầu, nói: "Ngày nào cũng hỏi tại sao cậu không tới. Chúng tôi nói sao cô ta không điện thoại cho cậu, hồ linh tinh kia liền cười không nói câu nào, thần bí vô cùng."
Ngô Tranh hoàn toàn không để ý lắm, cười nói: "Không sao đâu, mặc kệ cô ta đi." Vừa dứt lời, ngón tay Ngô Tranh liền đặt lên dây đàn, sôi nổi khảy từng ngón tay, cười, thuận miệng liền đổi đề tài: "Mau đưa mình nhạc phổ, chúng ta tập thôi."
Vừa tới bảy giờ tối, mọi người đều ngồi chung một chiếc taxi đến Tinh Không.
Mùa hè này trời vẫn còn sáng, lúc tan ca, lối đi bộ những chiếc xe chăm chú nối đuôi nhau. Một chiếc taxi nhỏ màu xanh lục, Ngụy Duyên hơi mập nên ngồi trước, còn bốn người thì chen nhau ở hàng sau, trong xe có mở điều hòa nhưng vẫn nóng.
Trong đầu óc Ngô Tranh, bây giờ vẫn còn là buổi sáng trong rừng sâu núi thẳm. Trong mắt đã phản chiếu những ánh đèn nêon đỏ từ những cửa hàng, lại có cảm giác hoang mang như đang xuyên không đến hiện đại. Đi qua trung tâm thành phố, lại một lần đi qua công ty của Kỷ Niệm, vẫn ngoảy đầu lại nhìn.
Hoàn chỉnh đem