Khi máy bay hạ cánh là nữa đêm, Kỷ Niệm và Ngô Tranh cùng Kỷ Uân ra khỏi sân bay lên xe đi thẳng tới bệnh viện.
Kỷ Niệm có chút khẩn trương nắm chặt tay Ngô Tranh, lòng bàn tay có chút mồ hôi. Ở trấn cổ lâu ngày, bây giờ trở lại thành phố có chút không quen. Dường như đã rất lâu không đi ngang qua những con đường thành phố, đi ngang qua kiến trúc huy hoàng của tổng bộ Kỷ thị, Kỷ Niệm mới cảm nhận được thực tế lúc này.
Xe ngừng ngay cửa lớn của bệnh viện, Kỷ Uân đi đậu xe. Ngô Tranh cùng Kỷ Niệm còn mặc quần áo mùa xuân thu, liền đi vào bệnh viện để ấm hơn.
Ngô Tranh nâng bàn tay Kỷ Niệm đang đông cứng, nhẹ nhàng xoa xoa sưởi ấm, không ngừng hà hơi.
Ngô Tranh cúi đầu, Kỷ Niệm không nhìn thấy nét mặt của nàng. Kỷ Niệm biết, một lần nữa về tới nơi này, nhất định Ngô Tranh cũng có dũng khí rất lớn. So với lần trước âm thầm rời khỏi, bây giờ hai người muốn ở cùng một chỗ, nhất định phải đối mặt với áp lực của Kỷ gia.
Có thể như vậy cũng tốt, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề.
Đứng trong đại sảnh của bệnh viện, Kỷ Niệm mỉm cười nhìn Ngô Tranh, rút về tay, giang hai cánh tay ôm lấy Ngô Tranh. Trong bệnh viện chỉ có mấy người, lúc đi ngang quan nhịn không được cũng liếc mắt nhìn, Kỷ Niệm cũng không quan tâm, cô nhắm mắt lại, thật chặt ôm lấy cơ thể này.
Cô gái thấp hơn cô nửa cái đầu, bây giờ lại mạnh mẽ hơn cô, cùng cô đối mặt với sự việc mà cô không muốn.
Cho đến khi Kỷ Uân đi đến bên cạnh nhẹ nhàng ho, Kỷ Niệm mới buông ra.
Kỷ Niệm và Ngô Tranh cũng không đề nghị cùng nhau đi phòng bệnh, Kỷ Niệm nói một câu, "Chờ chị." Ngô Tranh cười nói: "Bác trai nhất định sẽ khỏe lại." Kỷ Niệm gật đầu, có chút cười cười: "Ừm, nhất định được." Sau đó lại nói thêm một lần: "Chờ chị."
Kỷ Niệm theo Kỷ Uân đi tới phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, thang máy nhanh chóng đến tầng 19. Trong hành lang yên tĩnh, ngoại trừ một hai y tá, thì không có bất kỳ ai. Giỏ hoa, lẵng hoa đặt từ hành lang dài tới phòng, dĩ nhiên cả tầng này đều là của nhà cô.
Duy nhất một phòng ở tầng này lộ ra ánh đèn màu da cam, không cần Kỷ Uân nói, Kỷ Niệm cũng biết đó là phòng người ấy đang nằm.
Kỷ Niệm từ từ đi qua, hít sâu, rồi mở cửa phòng bệnh ra, nhẹ nhàng đi vào. Kỷ Uân đứng ngoài cửa, cũng không theo vào.
Phòng bệnh sang trọng giống như là khách sạn, vừa đi qua cánh cửa, thì Kỷ Niệm nhìn thấy Kỷ Thiệu Hoa đang nằm ở trên giường nặng nề ngủ, vô cùng bình thản, dáng vẻ nhẹ nhàng từ trước đến nay cô chưa từng nhìn thấy.
Kỷ Niệm chưa từng thấy dáng vẻ khi ngủ của người đó, thậm chí nàng cũng chưa từng nhìn rõ ông. Dù người đó đang ngủ, nhưng nàng vẫn chẳng biết làm sao.
Cho tới nay, ngoại trừ cố gắng hận ông ấy, cô cũng không biết làm sao để đối mặt với người gọi là ba này.
Cô đứng im đó, không bước tới, trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng ngáy nặng nề của người đó. Nghe nói người già thường sẽ ngáy, người này đã già rồi sao?
Kỷ Niệm nhìn người đó thật lâu, tóc đã hoa râm, da khô và trên tay đã có đồi mồi. Cô không thể dời khỏi tầm mắt.
Tại sao người này già hơn trong trí nhớ của cô vậy, tại sao lại xa lạ như thế?
Trong trí nhớ, ông không phải nên cao lớn nghiêm khắc, cô phải luôn tốn công sức để lấy lòng, luôn phải ngước nhìn sao? Tại sao bây giờ lại gầy yếu nằm đây? Gầy đến mức không còn giống như cô nhớ.
Sau một lát, Kỷ Niệm khó khăn di chuyển ánh mắt đi, liền quay người lại, rời khỏi phòng bệnh. Ngồi ở trên ghế ngay hành lang im lặng, gương mặt không có cảm xúc, trong lòng đang rối loạn không biết suy nghĩ gì. Kỷ Uân than nhẹ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Niệm, nhẹ nói: "Mọi người trong nhà đều đang tìm gan thích hợp, em đừng lo lắng quá."
Kỷ Niệm mỉm cười lắc đầu, cũng không biết tại sao mình lại lắc đầu.
Kỷ Uân vỗ vai Kỷ Niệm, "Ông nội đã biết em trở về, hôm nay em về nhà đi..."
Kỷ Niệm lại lắc đầu, cắt ngang Kỷ Uân: "Ngày mai em mới về." Dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Dẫn theo Ngô Tranh luôn."
Kỷ Uân thở dài một tiếng, nhìn Kỷ Niệm, cả buổi mới nói: "Trong nhà đã loạn như vậy rồi." Vừa dứt lời, Kỷ Niệm đột nhiên ngẩng đầu lên: "Vậy lúc này gọi em trở về, không nghỉ tới càng loạn hơn sao. Em đi về trước, ngày mai gặp."
Dứt lời, Kỷ Niệm không để ý câu trả lời của Kỷ Uân, trực tiếp đi ra hướng thang máy.
Kỷ Niệm từ cửa lớn phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, chạy đến phòng khám. Ngô Tranh đang ngồi trên ghế bệnh viện, cúi đầu xem điện thoại, nét mặt nghiêm túc. Kỷ Niệm nhẹ nhàng đi tới, vò vò đầu Ngô Tranh. Ngô Tranh liền ngẩng đầu, nở nụ cười.
Kỷ Niệm cũng cười, khối sắt buộc nặng trong lòng cô dường như cũng nhẹ đi. Cô ngồi xuống cạnh Ngô Tranh, dựa vào em ấy. Ngô Tranh cười không nói gì, nhưng đưa một tay, nhẹ nhàng luồn sau lưng Kỷ Niệm. Nhiệt độ xuyên qua lớp vải truyền đến, Kỷ Niệm đột nhiên thấy bệnh viện này thật yên tĩnh. Phòng khách của bệnh viện như một hòn đảo biệt lập, bốn phía đều dậy sóng, nhưng trong một góc nhỏ của hai người, lại vô cùng yên tĩnh ấm áp.
Kỷ Uân lái xe chở Kỷ Niệm và Ngô Tranh đến khách sạn Thụy Bác, sau đó thì đi về.
Kỷ Niệm rất mệt mỏi, cái gì cũng không muốn suy nghĩ, tắm rửa, ngay cả tóc cũng không sấy, liền lên giường nằm đắp mền lại không cử động. Ngô Tranh cũng không nói chuyện, chỉ cầm máy sấy ngồi ở bên giường, sấy tóc dùm Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm ngã người, gối đầu lên đùi Ngô Tranh, ôm lấy eo nàng. Nói qua như mọi thứ chỉ là mộng: "Ngày mai em theo chị về nhà nhé." Ngô Tranh ngừng tay, không lên tiếng. Kỷ Niệm xoay người, ngửa mặt nhìn chằm chằm Ngô Tranh. Ngô Tranh không chịu được cái nhìn này, cười nói: "Trong nhà loạn như vậy, hay là thôi." Nhìn Kỷ Niệm bực bội chu miệng, Ngô Tranh mới cúi người dịu dàng hôn lên môi, nói: "Ngày mai em có chút việc, sau đó thì sẽ đi gặp phụ huynh, được không?"
Kỷ Niệm bị từ "gặp phụ huynh" của Ngô Tranh chọc cười, tâm trạng nặng nề thoải mái được một chút. Chờ tóc khô, Kỷ Niệm lại nằm xuống giường. Ngô Tranh cất máy sấy, rồi đi tắm, không quên tắt đèn lớn chỉ còn ánh sáng của cây đèn nhỏ đầu giường. Sau đó ngồi bên giường, cười nói với Kỷ Niệm: "Em xin thề, ba chị nhất định sẽ tốt lên."
Kỷ Niệm nhìn vào đôi mắt đen nho nhỏ của Ngô Tranh, cứ như là một mặt trời nhỏ phát sáng. Cô liền vươn ngón tay, nhẹ nhàng vuốt lông mày của Ngô Tranh, mắt của Ngô Tranh, lướt xuống sống mũi, rồi lại dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mềm mại của Ngô Tranh.
Cảm giác như vậy thật tốt, cho dù xảy ra chuyện gì, lúc nào cũng có người ở bên cạnh ủng hộ cô.
Kỷ Niệm cười lên, gật đầu, "Sẽ khỏe lại thôi, tất cả mọi chuyện sẽ tốt lên."
Kỷ Niệm ngủ rất êm, trời sáng liền lặng lẽ rời giường. Ngô Tranh vẫn còn đang ngủ say, vẻ mặt vô tôi, còn quẹt miệng như con nít. Kỷ Niệm vén nhẹ sợi tóc trên mặt Ngô Tranh, rồi nhẹ nhàng xuống giường.
Đón xe đi đến biệt thự Kỷ gia. Người giúp việc mở cửa cô đi vào nhà. Kỷ Bác thì đang ngồi ăn sáng, nhìn Kỷ Niệm cũng không nói gì.
Kỷ Niệm cũng đứng im ngay cửa, không nói chuyện.
Kỷ Niệm không biết có phải cô bị ảo giác, mấy tháng không gặp, ông dường như già đi rất nhiều, khí sắc cũng kém đi. Chắc vì người đó bệnh, còn để ông già hơn 80 này lo lắng.
Bác Tưởng nhìn một già một trẻ giằng co, trước tiên nói: "Tiểu thư đến sớm như vậy chắc chưa ăn gì, ngồi xuống cùng ăn sáng đi."
Kỷ Niệm cũng không cử động, chỉ đứng nhìn Kỷ Bác.
Kỷ Bác buồn bực hừ một tiếng, rất thản nhiên ngồi ăn cơm, chiếc đũa thì chỉ vị trí ở bên cạnh.
Kỷ Niệm nhẹ nhàng cười một cái, đi qua ngồi xuống.
"Còn biết trở về sao!" Kỷ Bác hung hăng trừng Kỷ Niệm.
Trong nhất thời, Kỷ Niệm không biết trả lời như thế nào, bởi vì cô thấy trong ánh mắt Kỷ Bác vừa vui vừa lo, lại còn có chút oán giận. Ðây là ánh mắt của một người thân sao?
Bác Tưởng đem chén đũa, Kỷ Niệm yên lặng ăn cơm. Kỷ Bác ăn xong rồi, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Kỷ Niệm, rốt cục cũng hỏi: "Cái đứa con gái kia đâu?"
Kỷ Niệm đang gấp thức ăn liền dừng tay lại, nhìn về phía Kỷ Bác, hơi cười lên: "Hai ngày nữa cháu dẫn em ấy tới gặp ông."
Kỷ Niệm biết, cơn bão này có tránh cũng không khỏi. Nếu có thể, cô thật sự không muốn để cô gái của cô đối mặt với người trong nhà này. Người ở đây quá phức tạp khó hiểu, chỉ cần nghĩ tới để Ngô Tranh đối mặt với Kỷ gia, cô có một nỗi sợ không tên.
Vả lại, bây giờ trong nhà lại loạn như vậy.
Kỷ Bác hình như có vẻ tức giận, chống tay rời khỏi bàn ăn.
Ăn cơm xong, lúc sau Kỷ Uân cùng Dịch Vân Khê, Kỷ Nhất Thần đi vào. Bởi vì ở xa, nên mấy năm rồi Kỷ Niệm chưa hề gặp lại Nhất Thần. Lúc trước chỉ là đứa tiểu quỷ, bây giờ trổ mã đã thành một thiếu nữ dáng ngọc yêu kiều xinh đẹp. Kỷ Nhất Thần chào hỏi Kỷ Bác, rồi cười híp mắt gọi Kỷ Niệm: "Cô."
Kỷ Niệm khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
Cả nhà ngồi trên hai chiếc xe đi bệnh viện. Kỷ Nhất Thần và Kỷ Niệm ngồi chung một xe, thừa dịp Dịch Vân Khê đang ngồi trước không chú ý, ở bên tai Kỷ Niệm, nhẹ nhàng hỏi: "Cô, chị đâu?"
Kỷ Niệm nhịn không cười, qua nhiều năm như vậy, vai vế của Ngô Tranh cũng không thay đổi. Cô điểm trán Kỷ Nhất Thần: "Cháu nên gọi là cô."
Kỷ Nhất Thần che miệng cười: "Liền biết hai người sẽ ở chung. Chờ bệnh của ông khỏe hơn, cháu liền nói giúp hai người với ông nội."
Kỷ Niệm vò đầu Kỷ Nhất Thần, nụ cười dần phai nhạt.
Chờ người kia khỏe lại.... Mọi chuyện sẽ tốt hơn sao?
Người đó càng buồn, vốn đã ít nói, bây giờ còn kiệm lời hơn. Kỷ Niệm đứng trong góc phòng, lén lút nhìn. Không cẩn thận đã bắt gặp ánh mắt người đó, hai người đều nhanh chóng quay đi, thậm chí có lúc lúng túng.
Kỷ Bác cũng vừa vào bệnh viện, đã cảm thấy buồn bực không thoải mái, cặp đôi ba con này cả đời không thèm qua lại với nhau, nặng nề thán một tiếng.
Kỷ Niệm nghe bác sĩ căn dặn, rồi thay bình thuốc nước cho người đó, chỉnh lại. Cô rốt cục cũng chịu không nổi, ra khỏi phòng bệnh, một mình ngồi ở hành lang trống rỗng.
Phòng cách âm vô cùng tốt, khi đóng cửa lại, trong phòng không nghe thấy tiếng ồn ào, giống như thế giới bên ngoài đang yên lặng lại.
Kỷ Niệm ngước đầu, tựa vào tường, duỗi thẳng tay chân. Trong bệnh viện dù có mở điều hòa ấm, cô vẫn cảm thấy lạnh. Lạnh đến không chịu được, lạnh đến mức sắp run rẩy.
Cuộc sống của cô, ngoại trừ Ngô Tranh ra, tất cả