“Rồi nói tiếp,ta mặc kệ phụ thân nàng là thần thánh phương nào,ai chọc ta ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua,ngay cả nàng cũng không ngoại lệ.”
“Lôi Hào,huynh dám!”
Hắn thật dám,hắn nắm tóc nàng dùng sức kéo lại,ép nàng ngẩng đầu đối mặt con ngươi to đen của hắn,ý đồ dùng lửa giận hừng hực thiêu cháy nàng.
“Hoắc Tiểu Ngọc,nàng nhìn xem ta có dám không.”
Vừa nói xong hắn liều lĩnh chiếm lấy đôi môi của nàng,giống như mang theo trừng phạt cuồng dã cướp đoạt mật ngọt trong môi nàng.
Nàng dùng tất cả lực trong người đẩy hắn ra,sau đó không chút nghĩ ngợi quăng cho hắn một bạt tai.
“Nàng dám đánh ta?” Lôi Hào giọng cực kỳ lạnh lùng làm da đầu người ta tê dại.”Đây là lần thứ ba.”
“Đáng đời huynh.” Hoắc Tiểu Ngọc quật cường nói, không có phát hiện mình đang không biết sống chết nhổ râu mép của cọp.
“Nàng phải trả giá thật nhiều !”
Hắn cúi xuống người xuống,ánh mắt hung ác,toàn thân cao thấp đốt ngọn lửa tức giận,Hoắc Tiểu Ngọc thấy thế lòng càng sợ hơn,càng thêm dùng sức phản kháng.
“Buông,nếu không,ta kêu to sẽ có người biết đường đường Lôi thiếu gia lại khi dễ nữ tử nhu nhược,vậy ngươi ——”
“Không ai sẽ nói,hơn nữa ta sẽ làm nàng không thể nói ra!” Hắn lạnh lùng ngắt lời.
Sắc mặt nàng ba hồi trắng ba hồi xanh, “Ngươi. . . . . . Muốn làm cái gì?”
Lôi Hào không trả lời vấn đề của nàng,chỉ cúi đầu nhìn bộ dáng hoa dung thất sắc của nàng,thấy tóc dài xõa trên gối đầu,nhưng vẫn đẹp đến làm người ta nín hơi.
Hắn muốn làm gì?
Hắn muốn vươn tay bóp vòng cổ mảnh khảnh,sau đó dụng lực để nàng hết nói những lời hắn không muốn nghe.
Nhưng mà . . . . .
Hắn càng muốn hơn chính là nhào đến người nàng,hôn sâu nàng,nghe được tiếng thở hổn hển giống cừu con khi nàng nằm dưới mình.
Không! Hắn sẽ không giết nàng .
Bởi vì hắn vô cùng muốn nhìn,thân thể dưới xiêm y màu trắng có mê người như gương mặt nàng không? Chỉ mùi thơm thiếu nữ trên người nàng cũng đã làm tim hắn đập loạn nhiệt,huyết mạch phẫn trương.
“Ta nghĩ ta có phương pháp tốt hơn để trừng phạt nàng nói năng lỗ mãng,để hoàn toàn hiểu ta Lôi thiếu gia,cũng không phải loại Xấu nữ nhân như nàng có thể chọc.”
“Ta cảnh cáo huynh,đừng làm loạn .”
Trong lòng nàng nổi lên tiếng chuông cảnh giác,từng bước lui về sau,nhưng chỉ bức mình đến góc giường không đường thối lui.
Lôi Hào gương mặt tuấn tú vén lên nụ cười gian tà,vươn tay kéo lất vạt áo mỏng manh của nàng.
“Sai,ta chính là muốn làm loạn,hơn nữa nàng không ngăn cản được ta.”
“Không!”
Đang ở nàng sợ hãi kêu,hắn đồng thời thô bạo xé rách áo nàng,lộ ra làn da tuyết trắng cùng với bụng nhỏ.
“Huynh muốn làm gì?” Nàng sợ hãi giọng nói không che hết run rẩy.
“Không nghĩ tới nàng thật đẹp.” Hắn tán thưởng nói.
Cái yếm màu đỏ làm cho làn da xin đẹp càng trong suốt,hắn từ trước đến giờ luôn thích những nữ nhân làn da trắng nõn mê người,hắn mê muội xoa làn da bóng loáng,khiến cho thân thể của nàng không tự chủ rung động.
“Buông! Huynh không thể đối với ta như vậy. . . . . .”
Hoắc Tiểu Ngọc liều mạng giãy dụa,kháng cự ,cái yếm căn bản nho nhỏ căn bản không thể che hết thân thể thiếu nữ xinh đẹp,hai vú trắng noản cao vút dường như đụng tới mặt yếm,mà nàng càng giãy dụa không ngừng đung đưa hai vú lại càng dụ dỗ hắn.
“Dừng tay!”
Nàng xấu hổ xen lẫn giận dữ muốn trốn tránh ánh mắt gian tà có thể nhìn thấu nàng,dùng hết lực toàn thân muốn thoát khỏi hắn,nhưng ngược lại làm tăng dục hỏa trong người hắn,bởi vì khi thân thể xinh đẹp ngọa nguậy khiến phái nam bên dưới hắn nhanh chóng sưng to.
“Phản kháng cũng vô dụng,nàng trốn