Trong phòng tĩnh mịch,trên giường hai thân thể trần truồng quấn giao chung một chỗ,hai người không ngừng thở dốc lần lượt thay đổi,ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Không biết qua bao lâu,Hoắc Tiểu Ngọc mở miệng phá vỡ trầm mặc.
“Buông ra.” Ngữ khí của nàng lạnh như băng.
Lôi Hào ngẩng đầu không vui nhìn chằm chằm nàng, “Nếu nàng trách ta vừa rồi làm đau nàng,đó là do nàng gieo gió gặt bảo nếu nàng không phản kháng lời ta ——”
“Im miệng !” Nàng tức giận cắt đứt lời hắn,dùng sức cắn môi dưới,sắc mặt tái nhợt phảng phất tùy thời tùy có thể ngất đi.
Hoắc Tiểu Ngọc cảm thấy thật nhục nhã,bị hắn cường bạo sẽ cảm giác như thế,tràn đầy thống khổ chán ghét . . . . . .
Không! Đau đớncùng chán ghét chẳng qua chỉ mới bắt đầu,qua không được bao lâu đã bị nàng quên lãng.Lại nghĩ tới mình vừa rồi khuất phục trong tình dục,tùy ý để nam nhân này định đoạt ta cần ta cứ lấy,nàng cảm thấy buồn nôn hành động của mình.
Hiện tại lý trí biến mất toàn bộ trở lại,nàng mới biết được mình phạm sai lầm lớn,đủ để phá hủy hạnh phúc cả đời nàng.
Mất đi trinh tiết quan trọng nhất,sau này nàng phải làm sao?
Hu hu!
“Nàng tại sao khóc?” Lôi Hào đưa tay chạm vào nước mắt trên mặt nàng cảm thấy tay dính chất lỏng ẩm ướt.
“Không nên đụng ta.”
Nàng không biết mình rơi nước mắt khi nào,nàng dùng sức đẩy hắn ra,rụt người cúi đầu,tóc dài bao trùm trên thân thể mềm mại tuyết trắng,thật quyết rũ,làm cho nàng thoạt nhìn đáng yêu.
“Huynh đã được như ý,hài lòng lắm phải không?”
Nàng ngước đôi mắt đẹp rưng rưng đau khổ nhìn hắn,làm trong lòng nổi lên ác cảm phạm tội.
Hoắc Tiểu Ngọc đột nhiên phát ra thanh âm cười khẽ tràn đầy khổ sở,tiếng cười nghe vào trong tai hắn đặc biệt chói tai.
“Nàng cười cái gì?’
Nàng theo lời dừng lại tiếng cười,nước mắt lại như chân trâu lăn xuống,hắn nhìn có cổ vọng động muốn ôm lấy nàng,yêu thương nàng thật nhiều.
“Đừng tưởng rằng huynh đã thắng,ta không chịu thua.” Nàng quật cường nói.
“Nàng ——” Hắn cau lại lông mày tức giận nhìn nàng.
“Ta sẽ xem đây là cơn ác mộng,sau khi tỉnh mộng ta sẽ hoàn toàn quên tên cầm thú như huynh.”
Lôi Hào duỗi dài cánh tay kéo nàng vào trong ngực,ánh mắt lóe tia sáng khóe suy đoán, “Như thế nào là ác mộng? Ta nhớ nàng phản ứng rất nhiệt tình——”
Bốp !
Nàng hung hăng cho hắn một tát tai, “Cầm thú!”
Hắn chỉ trầm mặc nhìn chăm chú vẻ mặt đau khổ của nàng,xem ra hắn thật sự tổn thương nàng.
“Buông!”
Hắn chậm rãi buông nàng ra,nàng đứng dậy xuống giường miễn cưỡng mặc quần áo bị xé rách,nhưng giữa hai chân đau đớn làm nàng thiếu chút nữa không cách nào di chuyển.
“Tiểu Ngọc. . . . . .” Hắn đưa tay muốn đỡ nàng,lại bị ánh mắt giận giữ của nàng ngăn cản.
“Không nên đụng ta.”
Trong lúc nhất thời,tim hắn co rút lại,nhìn