Nhưng nàng hiện tại quan tâm không phải hắn,mà là phu tử phân biệt đối xử học trò.
“Phu tử,thầy giảng bài thái độ phân ra nam nữ sao? Ta cũng vậy muốn đọc sách,ta muốn biết nhiều hơn,ta muốn——”
“Trò nhìn xem,nữ nhân nếu như đọc sách,nàng sẽ muốn nhiều hơn,yêu cầu nam nhân nhiều hơn.” Phu tử bật thốt lên lời thật trong lòng.
Hoắc Tiểu Ngọc sắc mặt trắng nhợt,lui lại mấy bước.
“Tại sao?” Nàng không hiểu hỏi.
“Bởi vì nữ tử không tài chính là đức.” Một học trò nam đột nhiên nói ra một câu,ngay sau đó khiến mọi người phụ họa.
“Đúng.”
“Nữ nhân nên trở về nhà,ở nhà giúp chồng dạy con.”
“Đọc sách gì,trở về đi!”
“Đúng,trở về đi!”
Học trò nam chỉ trích như sóng triều bốn phương tám hướng vây quanh nàng,làm nàng không cách nào nhịn được, nước mắt ủy khuất rốt cục không tiếng động rơi xuống.
“Câm miệng!”
Một tiếng gầm mãnh thú khiến mọi người nhanh chóng im lặng, Hoắc Tiểu Ngọc ngẩng lên cặp mắt sương mù nhìn người nói—— Lôi Hào.
Hắn đi tới trước mặt nàng,bày ra bộ dạng bảo vệ,nhìn mọi người người lãnh ngạo nói: “Trên đời này,người có thể mắng nàng chỉ có ta,ai dám mắng nữa,tới đây!”
A! Hắn nói cái gì?
Hoắc Tiểu Ngọc vốn cho rằng hắn trút giận dùm nàng,ai biết hắn nói ra lời đáng ghét kia,bảo người làm sao chịu nổi?
“Lôi Bàn Tử,ta cho ngươi biết,ngay cả ngươi cũng không được mắng!”
Hướng về phía mặt hắn rống to,nàng rơi nước mắt xấu hổ xoay người bỏ chạy,không để ý Lôi Hào ở sau lưng kêu gọi.
Hoắc Tiểu Ngọc lao ra học viện,cố nén nước mắt chạy đến trên đường,lòng cô đau quá,đau quá.
Tại sao có thể như vậy?
Nàng bất quá chỉ muốn giống nam nhi đọc thêm chút sách,tại sao có nhiều người phản đối như vậy?
Tại sao chỉ nam nhi mới có thể đọc sách,nữ nhi thì không thể? Thật quá không công bình!
Nhìn thấy cách đó không xa có một khách điếm,trên cửa tro một chữ “Rượu” thật to,nàng không chút nghĩ ngợi liền đi vào