Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

Chương 58


trước sau

Vân Trạch ngồi xuống rót cho mình một tách trà: “Cha.”

An Lạc hầu gật đầu: “Lâu lắm không gặp con, con gầy đi rồi, sống ở vương phủ có tốt không?”

Vân Trạch theo bản năng sờ khuôn mặt của mình, gần đây bởi vì bệnh mà gầy đi nhiều, không ngờ An Lạc hầu có thể phát hiện ra điểm này.

“Rất tốt ạ, thời gian trước vô tình nhiễm phong hàn, nằm trên giường dưỡng bệnh rất lâu nên mới gầy đi.” Vân Trạch nói, “Gần đây đã tốt lên nhiều rồi. Cha có khỏe không ạ?”

Trong ánh mắt An Lạc hầu lộ vẻ tiều tụy. Rõ ràng nửa năm trước lão vẫn còn hăng hái, trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, trong lúc nhất thời lao lực quá độ, không biết nói thế nào mới tốt.

“Anh con gây ra những chuyện kia, chắc hẳn con đã nghe đến rồi.” An Lạc hầu cúi đầu ho khan một tiếng, không nhìn Vân Trạch, “Gia môn bất hạnh, cha chỉ cho rằng nó còn ham chơi, không ngờ rằng nó dám dẫn Thiên tử đi đến địa phương đó. Bệ hạ bảo nó cưới công chúa nó cũng không biết quý trọng, mang một vài người bẩn thỉu hôi thối về nhà phá hoại gia môn. Tương lai của nó bị chính nó phá hoại, cha đánh đập mắng chửi nhưng không có kết quả.”

Trước kia An Lạc hầu có địa vị cao trong Vân phủ, Vân Dương và Vân Trạch đều sợ lão.

Hiện giờ Vân Trạch không có ở nhà, dù sao Vân Dương cũng đã không còn tiền đồ gì nữa, dứt khoát vò mẻ thì nát luôn, chọc An Lạc hầu suýt nữa tức hộc máu.

Bản thân An Lạc hầu bất chính, vì tiền đồ mà dâng tặng con trai trưởng trong nhà, lúc răn dạy Vân Dương, Vân Dương lấy chuyện này châm chọc lão không xứng làm cha.

Lần này An Lạc hầu đã hạ thấp tư thái.

Lão nhìn vẻ mặt Vân Trạch, Vân Trạch cực kỳ bình tĩnh, cũng không giả bộ lo lắng hay hả hê khi người gặp họa như lão nghĩ.

“Cha đang phun nước đắng với con à?” Vân Trạch nói, “Trong chuyện này, e là con không thể phân ưu cho cha rồi.”

An Lạc hầu nắm chặt tay cậu: “Trạch nhi, cha biết con trách cha, nhưng dù thế nào thì cha con ta cũng không thể thù lâu, chúng ta chung quy vẫn là người một nhà.”

Vân Trạch rụt cổ tay lại: “Cha, giờ cha nói những điều này không cảm thấy đã quá muộn rồi ư? Hôm nay cha hối hận, là hối hận đã bạc đãi con mẹ con hay hối hận không nhìn rõ người cho nên tiền đồ Vân phủ khó liệu chừng? Nếu như có thể làm lại, cha muốn bồi thường cho con hay muốn thừa dịp tuổi trẻ sinh thêm mấy đứa nữa?”

Hô hấp của An Lạc hầu chậm lại.

Từng chữ của Vân Trạch như chọc vào chỗ đau của lão.

Lão hối hận nhất chính là không nhìn rõ bộ mặt thật của Vân Dương và Thái phu nhân.

Nếu có thể làm lại một lần nữa, An Lạc hầu sẽ tìm cách sinh thêm mấy đứa con, cho dù có một hai đứa là nghiệt tử, những đứa khác cũng có thể chống đỡ.

Vân Trạch nhìn vào mắt An Lạc hầu: “Lần trước gặp mặt, con đã không muốn quan tâm đến nữa, hôm nay đến là vì để bỏ đi tất cả hy vọng của cha. Duyên phận của con và cha đã cạn, trước kia qua lại không nhiều, được cha chăm sóc rất ít, hy vọng sau này không quấy rầy lẫn nhau.”

Lòng An Lạc hầu rầu rĩ đau đớn: “Trạch nhi, con nói quan hệ cha con có thể chặt đứt là chặt đứt như vậy sao?”

“Có lẽ ba bốn năm trước đã chặt đứt rồi.”

Vân Trạch chỉ suy nghĩ trong lòng chứ chưa nói ra.

Hắn không muốn trở thành công cụ để An Lạc hầu đả kích Vân Dương. Từng hận Vân Dương cũng tốt, từng oán cũng vậy, đều là chuyện đã qua, Vân Trạch không phải là người thù dai. Cậu chỉ muốn có một cuộc sống mới thôi.

Vân Trạch đứng dậy rời đi.

An Lạc hầu nắm lấy quần áo của cậu: “Con muốn đến chỗ Chung Hành? Trạch Nhi, con cho rằng có hắn làm chỗ dựa vững chắc thì con đã có thể áp đảo cha của con sao?”

Vân Trạch sửng sốt, còn chưa hoàn toàn tiêu hóa được ý của An Lạc hầu.

An Lạc hầu hít sâu một hơi: “Con ngồi xuống trước đi.”

Vân Trạch lại ngồi trở về.

An Lạc hầu nói: “Chuyện này liên quan đến tính mạng và tương lai của cả nhà chúng ta, Trạch nhi, con cam đoan với cha, cho dù con biết được chân tướng cũng sẽ không mất đi lý trí được không.”

Trong đầu Vân Trạch trống rỗng, không tự giác nói: “Xin mời nói.”

“Thật ra người có quan hệ thân thiết với con là Nhiếp chính vương chứ không phải Thụy quận vương Chung Thiệu.” An Lạc hầu gằn từng chữ nói, “Trạch nhi, hắn lừa gạt con, hắn tham luyến sắc đẹp của con, dùng hết thảy thủ đoạn để con theo hắn.”

Vân Trạch vẫn thất thần như trước.

An Lạc hầu nói: “Trạch nhi, hắn là loại người nào văn võ cả triều đều biết. Nhiếp chính vương không phải kẻ lương thiện, con chặt đứt với hắn đi thôi, cầu xin hắn thả con về Vân phủ, hai người tốt xấu gì cũng từng có một khoảng thời gian tốt đẹp, nếu con đau khổ cầu xin thì hắn sẽ đồng ý, chỉ cần con bằng lòng về phủ An Lạc hầu, cha sẽ giúp con lấy lại vị Thế tử.”

Vẻ mặt Vân Trạch hoài nghi: “Cha có chứng cớ gì có thể chứng minh?”

An Lạc hầu nhìn Vân Trạch như nhìn kẻ ngốc: “Tại sao cha lại đi lấy chuyện này lừa gạt con? Nếu con không tin, cha sẽ dẫn con đi gặp Thụy quận vương chân chính. Mặt khác, Thụy quận vương không học vấn không nghề nghiệp suốt ngày đi theo phía sau anh họ Vương của con, anh họ con cũng biết, nếu con không tin thì có thể chất vấn y.”

Vân Trạch nhắm hai mắt lại: Nếu những gì An Lạc hầu nói là sự thật, vậy tại sao Chung Hành lại lừa mình?

….

Đèn mẫu đơn trong tay Chung Hành rơi xuống mặt đất, mảnh giấy bay tán loạn, nến gãy.

Giấc mơ mới vừa rồi làm tâm tình Chung Hành không vui. Đại khái cả đời của hắn chỉ có thời thơ ấu không thể làm chủ cô đơn và bất lực, đoạn quá khứ không có cách nào khống chế tất thảy này tựa như một cái gai, đâm vào càng sâu, tâm địa của hắn càng thêm lạnh lùng cứng rắn.

Hứa Kính vào khoang thuyền: “Điện hạ muốn dùng bữa tối trên thuyền không? Bữa tối đã được chuẩn bị xong rồi.”

Chung Hành xoa mi tâm: “Hiện tại không cần, chờ Vân Trạch trở về đã.”

Hứa Kính nói, “Vân công tử đâu? Mới một lát đã chạy đi đến nơi nào rồi? Đám người trẻ tuổi thực sự tràn đầy năng lượng mà, người tay chân già cả như ta cả ngày chẳng muốn di chuyển.”

Chung Hành bỗng nhiên nở nụ cười một tiếng: “Em ấy đi gặp Vân Thường Viễn, Hứa tiên sinh, có lẽ ngay từ đầu cô nên nghe theo đề nghị của ngươi, thấy thích hợp thì nhận sai, sớm nói cho em ấy biết sự thật.”

Hứa Kính nói: “Cách làm của điện hạ mới là bình thường, ta ra ngoài chờ một lát, nói không chừng tiểu công tử sẽ lập tức trở về.”

Chung Hành hờ hững phất tay: “Đi ra ngoài đi.”

Vẻ mặt Hứa Kính nhìn như bình thường, sau khi ra ngoài khuôn mặt dài ra trong nháy mắt.

Nếu có thể, lão thật sự hy vọng Vân Trạch có thể bay trở về ngay lập tức.

Chung Hành buồn vui không hiện ra, nghe nói chuyện này có liên quan đến trải nghiệm thuở nhỏ của hắn, khi còn bé bộc lộ tài năng bị cha anh chèn ép chịu không ít khổ sở, trên chiến trường cửu tử nhất sinh mới có thể sống sót, thời gian dài tính cách ổn định, âm trầm khó đoán tuyệt tình nhẫn tâm.

Hứa Kính phỏng đoán thử: Chung Hành không phải là người tốt lành gì, nếu Vân Trạch nghe được chuyện gì rồi xa cách với Chung Hành hoặc muốn cắt đứt quan hệ giữa hai người —— vậy thì xong đời rồi.

Chung Hành thích Vân Trạch như vậy, giết thì không nỡ giết, có giết Hứa Kính cũng không nỡ giết Vân Trạch. Nhưng với quyền thế của hắn, nhốt một mỹ nhân vào lồng vàng không phải là chuyện khó.

Chung Hành vốn chẳng phải quân tử tao nhã, theo đuổi không thành sẽ phải dùng đến thủ đoạn cứng rắn.

Phải xem đầu óc An Lạc hầu có hồ đồ hay không rồi.



An Lạc hầu nói: “Trước kia cha cùng hắn lừa gạt con là vì ngại quyền thế của hắn, con biết quyền lực của hắn lớn bao nhiêu mà, ngay cả Hoàng đế mà hắn cũng dám phế, giết cha dễ như trở bàn tay.”

Vân Trạch không nghe An Lạc hầu nói gì nữa.

Cậu vẫn chưa thoát khỏi tin tức này.

Một khi An Lạc hầu nói cho cậu biết chân tướng, cậu liền phát hiện thật ra Chung Hành lộ ra rất nhiều sơ hở.

Ví dụ như thường xuyên lên triều, ví dụ như lắm sự vụ hơn nữa quyền lực rất lớn, ví dụ tướng quân như Khúc Doãn Thành cũng phải tất cung tất kính với hắn.

Lúc trước Vân Trạch không hề nghĩ tới phương hướng “Hắn không phải Thụy quận vương mà là Nhiếp chính vương”, cho nên cho dù cảm thấy có chỗ không đúng, Vân Trạch cũng sẽ lơ đãng bỏ qua.

Chuyện mấu chốt trước mắt là, tại sao Chung Hành lại giả mạo Chung Thiệu?

Chẳng lẽ giống như lời An Lạc hầu nói Chung Hành tham luyến sắc đẹp của mình?

Bởi vì độ tín nhiệm với An Lạc hầu trong lòng Vân Trạch quá thấp, trong mắt Vân Trạch chuyện này không được thành lập.

Thứ nhất Vân Trạch không cảm thấy mình đẹp đến cỡ nào, cậu không phải Tô Đát Kỷ. Thứ hai, cậu hiểu Chung Hành, Chung Hành không phải là người đắm chìm trong sắc đẹp. Hai người thành thân nhiều ngày như vậy, đa số tình huống Chung Hành muốn hôn Vân Trạch hoặc ôm cậu đều sẽ hỏi trước cậu có muốn hay không, hơn nữa mỗi lần đều đến một điểm nhất định là dừng.

Vân Trạch không vì chuyện này mà bị
tổn thương hay lạc lõng, cậu không cho rằng Chung Hành giấu diếm thân phận là bởi vì mình.

Vậy thì tại sao?

Trong lòng Vân Trạch có suy đoán mơ hồ —— có lẽ là vì lời đồn trong Minh Đô, người bịa đặt về Chung Hành quá nhiều, rõ ràng Chung Hành là mỹ nam tử ngọc thụ lâm phong, người khác lại đồn hắn là tráng hán mặt xanh nanh vàng, Chung Hành không gần nữ sắc không chạm vào tỳ nữ, người khác lại đồn hắn một đêm sủng mười nữ nhân… Trong đủ thứ lời đồn đãi, tâm tình Chung Hành đè nén muốn trốn tránh, cho nên ngụy trang thành Thụy quận vương Chung Thiệu nhàn vân dã hạc.

Hơn nữa, nếu ngay từ đầu Chung Hành nói với Vân Trạch hắn là Nhiếp chính vương, bởi vì một vài lời đồn đại giống như thật nhưng không đúng sự thật, có lẽ Vân Trạch sẽ không muốn tiếp xúc với hắn.

Một bước sai, từng bước sai, Chung Hành dùng thân phận Quận vương qua lại với Vân Trạch, đã không còn đường lui.

Sở dĩ hắn lừa Vân Trạch thành thân với mình, có lẽ là cảm thấy tính cách hai người hợp nhau, sống chung khá thích hợp.

Vân Trạch chậm rãi suy nghĩ lý do —— có lẽ nguyên nhân chính là những gì cậu đoán.

An Lạc hầu hỏi: “Trạch nhi, con đã nghĩ kỹ chưa?”

Vân Trạch gật đầu: “Con nghĩ kỹ rồi, cảm ơn cha đã nói chuyện này với con, con về trước đây.”

An Lạc hầu nói, “Tính cách Nhiếp chính vương không tốt, con phải lựa thời cơ thích hợp nói rõ ràng với hắn. Hắn không phải là người càn quấy, con dùng tình cảm đả động, hắn sẽ nguyện ý hảo tụ hảo tán với con thôi.”

Giờ trong đầu Vân Trạch còn đang chải chuốt những chuyện khác, không để lời An Lạc hầu ở trong lòng, chỉ thuận miệng nói qua loa: “Cha, con đi đây.”

An Lạc hầu thấy Vân Trạch đã nhìn rõ bộ mặt thật của Chung Hành, lão rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Vân Dương thích nam sắc thì thích đi, chờ sau khi Vân Trạch quay về, lão vội vàng thu xếp hôn sự cho Vân Trạch để Vân Trạch tiếp nhận tương lai của Vân gia.

Trên đường đi Vân Trạch nghĩ nên đối mặt với Chung Hành thế nào đây.

Có nên để Chung Hành biết mình đã biết thân phận thật sự của hắn không?

Chỉ là — chuyện cải trang thành cháu trai bị phát hiện hình như rất xấu hổ, nếu tùy tiện chọc thủng chuyện này có làm Chung Hành tổn thương không?

Chung Hành có thuật trú nhan đấy à, không biết đã uống thần đan thần dược gì, rõ ràng lớn hơn mình mười một tuổi mà nhìn như chỉ lớn hơn bốn năm tuổi thôi ấy.

Trước khi lên thuyền, Vân Trạch nhìn thấy Hứa Kính.

Lúc Hứa Kính nhìn thấy Vân Trạch càng kích động: “Tiểu công tử, cậu đã trở về rồi?”

Vân Trạch gật đầu: “Đúng vậy, Hứa tiên sinh, sao lúc lão nhìn thấy ta hai mắt tỏa sáng thế?”

Hứa Kính nhìn Vân Trạch từ trên xuống nhìn từ trái sang phải một hồi, Vân Trạch không khác gì trước kia, vẻ mặt không thay đổi, không giống đã biết được chuyện gì. Lão nghĩ An Lạc hầu thế mà lại là kẻ thức thời.

Hứa Kính vui vẻ trong lòng, vội vàng nói với Vân Trạch: “Nhìn thấy công tử nên vui vẻ đó mà.”

Vân Trạch biết lão hồ ly Hứa Kính này biết nội tình gì đó, hiện giờ cậu không có thời gian ba hoa với Hứa Kính, trực tiếp đi vào khoang thuyền.

Chung Hành đang dựa vào gối tựa trên giường, trong tay cầm một chén rượu, chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì, chén rượu trong tay dừng lại giữa không trung, rất lâu không đưa vào trong miệng.

Lúc nhìn thấy Vân Trạch chỉ quay đầu lại, một câu cũng không nói.

Bây giờ Vân Trạch rốt cục cảm thấy trước kia mình ngu xuẩn cỡ nào, tại sao lúc cảm thấy không thích hợp không dám nghĩ lớn mật hơn, nghi ngờ thân phận của Chung Hành chứ.

Kỳ thật Chung Hành trước mắt và Chung Hành trong tưởng tượng của cậu không hề giống nhau.

Trong tưởng tượng của cậu, tuy Nhiếp chính vương có thủ đoạn, ít nhiều vẫn là thiên về nhân vật phản diện, tàn nhẫn lãnh khốc, không có tình cảm.

Nhưng bản thân Chung Hành lại rất dịu dàng.

Có lẽ có một số việc không thể không tuyệt tình, lại bị người ngoài hiểu lầm quá nhiều cho nên Chung Hành mới che dấu thân phận thật sự của mình, lo lắng lấy thân phận chân thật của mình ra sẽ dọa người khác chạy mất.

Có lẽ chỉ nên tin vào ánh mắt của mình và những gì mình cảm nhận được, nghe nói và tận mắt nhìn thấy, Vân Trạch vẫn lựa chọn tận mắt nhìn thấy.

Hoặc là nói, có một số việc Vân Trạch vẫn hy vọng sau này Chung Hành có thể chính miệng nói với mình, so với lời nói của An Lạc hầu, cậu càng tin tưởng chính miệng Chung Hành nói.

Theo cậu thấy, Chung Hành thật sự rất tốt, là người tốt nhất mà cậu gặp được trong mấy năm nay, cũng là người bạn hiếm hoi của Vân Trạch. Vân Trạch chưa bao giờ hại kẻ nào hoặc chủ động trở mặt với người khác, nếu Chung Hành thật sự làm sai chuyện gì, Vân Trạch nguyện thay hắn gánh một nửa hậu quả xấu.

Vân Trạch đi tới, cúi đầu uống sạch rượu trong tay Chung Hành, lại đặt chén trên tay Chung Hành sang một bên: “Quận vương, đèn này sao lại vỡ rồi?”

“Không cẩn thận làm rơi.”

Vân Trạch khó hiểu, đèn được làm bằng giấy, rơi xuống sẽ thành mảnh vụn á?

Cậu thu dọn rồi đặt sang một bên, lúc ngẩng đầu lại cảm thấy dường như vẻ mặt Chung Hành trông hơi kỳ lạ.

Chung Hành nói, “Nói là một nén nhang, ta đã chờ em nửa canh giờ rồi.”

Sao Vân Trạch có thể đoán trước được An Lạc hầu lại nói nhiều như vậy, chẳng qua cậu thuận miệng nói để đuổi thị vệ đi thôi.

“Ta quên mất thời gian.”

Vân Trạch còn chưa ngồi xuống, Chung Hành đột nhiên đưa tay ôm cậu vào lòng.

Vân Trạch cố gắng giãy dụa, nhưng sức lực của Chung Hành rất lớn, cậu không thể nhúc nhích được, một lát sau Vân Trạch buông tha, rầu rĩ nằm sấp trên ngực đối phương.

Sau đó Chung Hành ấn eo Vân Trạch cùng ngã xuống giường.

Vân Trạch và hắn không chỉ chênh lệch về màu da, hình thể cũng chênh lệch, bởi vậy Vân Trạch không có lực phản kháng. Chung Hành ôm thiếu niên đơn bạc mềm dẻo vào trong ngực, bàn tay dán lên khuôn mặt trắng trẻo của Vân Trạch, trong mắt hắn chỉ có Vân Trạch là người xinh đẹp nhất, mãi mãi ấm áp vui vẻ, làm hắn thương tiếc nhất, đồng thời cũng là người hắn thích nhất.

Quần áo mùa hè mỏng manh, hai người áp rất sát, Vân Trạch có thể cảm nhận được cánh tay cứng rắn và đường cong ngực bụng của Chung Hành.

Cậu bóp bả vai và cánh tay Chung Hành, lại một lần nữa cảm thán lúc trước mình ngốc quá, dáng người này hẳn chỉ có người quanh năm tập võ mới luyện ra được, ngoại trừ phải tập võ, làm sao vương gia phú quý phải huấn luyện gian khổ mỗi ngày chứ.

Bóp cánh tay lại sờ cơ bụng của Chung Hành, còn chưa sờ đã đã bị Chung Hành đè lại.

Được rồi… Vậy mà không cho sờ.

So với hỏi những chuyện khác, Vân Trạch càng muốn hỏi tại sao Chung Hành lại trông trẻ tuổi như vậy, đã là trai già ba mươi tuổi rồi, lại không nhìn ra được chút cảm giác tuổi tác, chẳng lẽ quyền lực sẽ làm người ta trẻ hơn ư?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện