Theo bản năng cô nở một nụ cười lạnh, lúc cô đau khổ nhất, cô cần phải tỉnh
táo, lúc cô thảm hại nhất, cô cần phải cười thật tươi.
Cô không
khóc, nếu như trường hợp này rơi vào người khác, thì người đó sẽ rất đau khổ và tuyệt vọng, còn đối với cô, cho dù cô có cười khổ hay cười lạnh, thì cô cũng muốn dùng nụ cười của mình để tiếp đón tương lai!
Một lúc sau, cô cảm thấy chân mình đang tê, cô liền đứng dậy.
Khép hờ mắt, cô cởi đi bộ quần áo cưới hoa lệ trên người, thay vào một bộ
quần áo bình thường, cô xỏa tóc xuống, một đầu tóc xoăn dài như thác
nước chảy xuống.
Cô lấy hai tay vỗ vỗ vào mặt mình, cô mặc kệ tối hôm nay giữa Như Cảnh và Đỗ Yến Thừa có xảy ra chuyện gì hay không,
cũng mặc kệ những tấm hình đó có phải được chụp hay là chính cô ấy thiết kế nên, hôm nay ngày hôn lễ, sẽ không được cử hành.
Trong mắt cô không cho phép có một hạt bụi, cô ghét nhất là người phản bội, nếu Đỗ
Yến Thừa dám làm ra chuyện này, anh đừng hi vọng có thể cưới được cô!
Cho dù đây là người cô yêu, hắn ở trong mắt mọi người là con rể vàng đi
chăng nữa, hay chỉ là do hắn nhất thời kích động, cô cũng tuyệt đối
không tha thứ, cô vĩnh viễn cảm thấy Đỗ Yến Thừa là người ghê tởm!
Đây là lần đầu tiên Liên Hoa biết được Ôn Như Cảnh cũng là người rất lợi
hại, cô ấy là một con rất độc nhưng lại biết ngụy trang thành một người
hiền lành, dịu dàng, ít nói! Trong tay Ôn Như Cảnh có những tấm hình và
cuộn băng video kia, chỉ cần cô ấy tiết lộ ra ngoài, mọi người mà biết
được sẽ làm cho hai nhà trở thành trò cười trong thiên hạ! Anh rể lên
giường với em vợ, lúc
đó cả hai nhà Liên gia và Đỗ gia đều không có mặt
mũi nào nhìn ai!
Việc cấp bách nhất là cô phải cho ngừng hôn lễ
lại, không làm cho chuyện này lan rộng hơn, sau đó cô sẽ kêu người của
hai nhà ngồi lại, bàn bạc chuyện kết giao của hai nhà, mặc dù Ôn Như
Cảnh không có quan hệ ruột thịt với Liên gia, nhưng Ôn Như Cảnh cũng là
nhị tiểu thư của nhà Liên gia, nếu Đỗ Yến Thừa đã làm ra chuyện như vậy, thì hắn sẽ phải nhận lấy hậu quả thôi.
Liên Hoa nhẹ nhàng đi ra
khỏi phòng nghĩ của cô dâu, đi tới một căn phòng khác, cô không vào mà
chỉ đứng ở ngoài, tân khách đi qua đi lại, nói cười ríu rít nhưng không
ai nhận ra Liên Hoa, mặc dù họ cũng có một chút giao tình với nhà cô. Vì bọn họ nghĩ, giờ lành chưa tới, cô dâu hiện đang trong phòng nghĩ mặc
bộ lễ phục nên cô sẽ không bước ra ngoài tản bộ.
Liên Hoa cứ như
vậy đi nghênh ngang trong khách sạn, cô tìm kiếm bóng dáng của Đỗ Yến
Thừa, chuyện đã tới nước này, cô phải đi hỏi hắn rõ ràng, tại sao hắn
lại làm như vậy, hắn tính toán xử lý chuyện này ra sao. Nếu như hắn đã
thích Như Cảnh, thì cần gì phải chờ đến ngày hôm nay?
Một khe cửa mở rộng, trong đó có tiếng khóc của cô gái truyền ra bên ngoài, làm cho bước chân của cô dừng lại, thanh âm này là của Như Cảnh, cô vội vàng
nghiêng lỗ tai vào vách cửa, lắng nghe.