“Tự tôi đi!” Triển Thiếu Khuynh cắn răng, người con gái anh ngày đêm nhớ
mong ở ngay trước mắt, anh không thể nào để cô trở về như vậy được. Dù
sao quá trình khôi phục khó coi nhất cô cũng đã nhìn thấy, anh còn giấu
cái gì nữa, chẳng lẽ dũng khí đi gặp cô cũng không có sao!
Trực
giác nói cho anh biết, Liên Hoa sẽ không vì anh tàn tật mà ghét bỏ anh,
nen sẽ không cảm thấy quá trình khôi phục của anh khó coi, cho dù mới
vừa rồi anh té nhào, làm các trò hề trên đất, cô cũng không chán ghét
anh, ở trong mắt của cô, những thứ này không khó coi.
Di chuyển xe lăn, Triển Thiếu Khuynh nhẹ nhàng đến bên cạnh Liên Hoa, cô vẫn cúi đầu, cô cũng không chú ý anh tới gần.
Đi tới bên cạnh Liên Hoa, Triển Thiếu Khuynh nghiêng người nhìn động tác
của Liên Hoa, cô đang hết sức chuyên chú vẽ tranh, đường cong tinh tế
trong bản nháp còn chưa nhìn ra cô vẽ cái gì, chỉ là nhìn ra giống như
hình dáng của một người cao lớn.
Nhưng toàn tâm Liên Hoa đều tập
trung tinh thần chuyên nghiệp mang cô hoàn toàn chìm đắm trong không
gian của riêng cô, anh không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ lẳng lẳng ở bên cạnh cô, nhìn ngón tay như ngọc linh hoạt múa bút, mô tả tranh vẽ trên
tờ giấy trắng nõn.
Chợt, tờ giấy màu trắng như con bướm tán lạc
trên đất làm hấp dẫn sự chú ý của anh, chậm rãi khom lưng xuống, Triển
Thiếu Khuynh cầm lên mấy tờ giấy phác hoạ, nghiêm túc nhìn.
Phía
trên đơn
giản với vẻ ngoài nhân vật sinh động, bút pháp rất ít lại mang
tinh thần phấn khởi, có cau mày nhịn đau, có động tác ngã nhào bò dậy,
có kiên trì nhấc chân. . . . .
Triển Thiếu Khuynh liếc nhìn từng tờ phác thảo một, khoé miệng tái nhợt lập tức nhếch lên thành một đường cong, hạnh phúc thoả mãn tràn cả khuôn mặt, giống như một đạo thanh
tuyền truyền thẳng xuống đầu, làm cho lòng anh đầy bông hoa nở rộ.
Là anh, mặc dù trên giấy chỉ có hình dáng đơn giản, cho dù bản nháp chỉ
phác hoạ đường cong, chính là Triển Thiếu Khuynh biết, những thứ cô vẽ
đều là anh, là dáng vẻ anh lúc khôi phục sức khoẻ, là anh cố gắng thực
hiện từng bước.
Bắp thịt mạnh mẽ, gân cốt chắc chắn, ánh mắt của
người trong bức hoạ lộ ra tia hi vọng, đây là sự hăng hái không có gì
sánh được, sức quyến rũ, dâng trào, rung động.
Lòng Triển Thiếu
Khuynh lập tức mềm nhũn, thì ra là thời điểm anh hồi phục sức khoẻ lại
truyền ra nhiều chuyện vậy, anh trong mắt cô, không chỉ không khó coi,
ngược lại vẻ mặt chói lọi như vậy. . . . .
Nhẹ nhàng, anh hỏi Liên Hoa: “Bây giờ em đang vẽ tôi sao . . . . . .”