Từ khi gặp lại Liên
Hoa, vận mệnh thực sự bắt đầu chiếu cố anh, anh bắt đầu phấn chấn tinh
thần quay lại thương trường, bắt đầu cố gắng tập luyện phục hồi chức
năng khôi phục sức khỏe, hiện tại vận mệnh lại tự mình đưa cơ hội đến
trước mắt anh, đóng gói cô mang tới bên cạnh anh!
Lại bấm một số
điện thoại, Triển Thiếu Khuynh kiềm chế kích động trong lòng, nói với
đầu dây điện thoại bên kia: "Ba? Ba đang làm việc sao? Con có việc muốn
thương lượng với ba."
"Ha ha, con có nhìn thấy Liên Hoa không,
chắc là đã gặp được rồi?" Ông cụ Triển cười ha ha, " Con trai, ba tự tạo cơ hội cho con, không gặp cô ấy phải theo đuổi người ta như thế nào,
người phụ nữ xuất sắc như vậy bị người khác theo đuổi mất rồi làm sao
bây giờ? Con cần phải tận dụng đầu óc như cha năm đó theo đuổi con dâu
cha! Hôm nay lão Lãnh cũng nói ánh mắt của con tốt, Liên Hoa thật sự là
người phụ nữ không thể bắt bẻ được, không cưới về nhà được thì đừng gọi
ba là ba!"
"Con biết, con biết ánh mắt của con tốt." Triển Thiếu
Khuynh mỉm cười, "Chuyện này ba cũng không cần quan tâm, con muốn nói là một sự kiện khác, ba, con muốn chính thức kế thừa Triển thị, ba có ý
kiến gì không?"
"Bây giờ? Thiếu Khuynh, con không phải là quá sốt ruột chứ?" Ông cụ sửng sốt, "Ba không phải không muốn giao Triển thị
cho con, bất cứ lúc nào Triển thị cũng là của con, con nguyện ý thừa kế, ba đương nhiên rất vui mừng rất cao hứng, chỉ là thân thể của con. . .
Hiện tại con cố gắng phục hồi sức khỏe mới là trọng điểm, chuyện làm ăn
không cần gấp như vậy. Hơn nữa con cũng biết, tập tục truyền lại quyền
thừa kế Triển thị, nếu trước đó không có sự chuẩn bị đầy đủ hoàn hảo,
sau khi con thừa kế sẽ rất vất vả!"
"Ba, cũng bởi vì tập tục đó,
con nhất định phải thừa kế Triển thị. . . ." Khóe môi Triển Thiếu Khuynh nhếch lên chứa đựng ý tứ thâm sâu cười, " Chờ ngày con chính thức kế
thừa, nhất định thân thể phục hồi khỏe mạnh, cũng là ngày theo đuổi được Liên Hoa. . . ."
"Nếu con xác định như vậy, đưa ra cam đoan như
vậy, ba đương nhiên không có ý kiến." Ông cụ Triển nghiêm túc nói, "Con
trai, ba tin tưởng con, ba đồng ý! Mạnh tay đi làm đi, con là con trai
của Triển Dực, chỉ có trò học thầy mà giỏi hơn thầy!"
"Cám ơn,
cám ơn ngài ủng hộ. . . ." Triển Thiếu Khuynh nhẹ giọng nói cám ơn, "Ba, cám ơn ba từ trước tới nay yêu thương, con tuyệt đối sẽ không làm ba
thất vọng!"
Cúp điện thoại, tận đáy lòng Triển Thiếu Khuynh cảm
kích người cha yêu thương anh, ông cụ làm lụng vất vả cả đời, đã không
có quyến luyến gì đối với quyền vị thế lực, cha có thể vì anh bị thương
sa ngã mà quay về quản lý Triển thị, cũng vì anh phấn chấn lên mà thản
nhiên nhường địa vị. Đây là điều duy nhất mà con trai như anh có thể
làm, chính là không phụ kì vọng của cha, cho ông cụ nhìn thấy thực lực
của anh, làm cho ông ở lúc tuổi già nhàn hạ sống qua ngày ngậm kẹo vui
đùa với cháu, nhìn ông được an hưởng hạnh phúc tuổi già.
Nhẹ nhàng chuyển động xe lăn, Triển Thiếu Khuynh tràn đầy tự tin đi đến phòng khách nhỏ bên cạnh phòng phục hồi chức năng.
Liên Hoa đã chờ ở đó, thấy anh đến, cô nhẹ nhàng đứng dậy gật đầu chào anh: "Triển thiếu gia, anh đến rồi."
"Ngồi, không cần khách sáo như vậy." Triển Thiếu Khuynh dừng lại xe lăn ở bên
kia bàn trà, thư ký tiến lên thay anh rót trà, Triển Thiếu Khuynh phất
phất tay, cả căn phòng chỉ còn lại hai người anh và Liên Hoa.
Anh cầm lấy tách trà, ngẩng đầu nhìn hai má kiều diễm của Liên Hoa, nhẹ
nhàng hỏi: "Vừa rồi không có bị thương chứ, bác sĩ có nói gì không?"
Liên Hoa lắc đầu: "Tôi không sao, vừa rồi chỉ là ngồi quá lâu chân đã tê rần, không có bất kì chuyện gì."
Nhẹ nhàng lấy văn kiện ra sửa sang lại cho tốt, Liên Hoa đưa cho Triển
Thiếu Khuynh ở đối diện: "Triển thiếu gia, hôm nay anh tìm tôi là để
trao đổi phương án, đây là tất cả các phần đã được hoàn thành, còn có kế hoạch phát triển trong thời gian tới, mời xem. Nếu có chổ nào không
thích hợp, xin anh
nói thẳng, tôi trở về đốc thúc người của bộ phận
thiết kế sửa chữa.
Triển Thiếu Khuynh tiếp nhận văn kiện, lẩm
nhẩm sơ qua một lần, khép lại kẹp hồ sơ, anh chống cằm nói: "Liên tổng,
hôm nay tôi tìm em không phải vì chuyện hạng mục này, tôi có chuyện quan trọng hơn việc làm ăn muốn nói với em."
"Mời nói." Liên Hoa chăm chú lắng nghe.
"Liên tổng, vẫn là tôi nên gọi em một tiếng Lotus?" Triển Thiếu Khuynh nhìn
ánh mắt Liên Hoa, "Tổng giám đốc Thịnh Thế Liên Hoa, Liên Hoa, em cũng
là tổng giám đốc FL ở Mỹ, đúng không?"
Trong mắt Liên Hoa xẹt qua giật mình, anh làm sao có thể biết, sau khi cô về nước chưa từng lộ ra
thân phận cảu mình với ai, thời điểm ở Mỹ người biết thân phận của cô
cũng chỉ có Mục Thần và Thi Hoan, Thi Nhạc, còn có con trai bảo bối nhà
mình, bọn họ tuyệt đối không có khả năng nói cho người khác biết!
"Anh điều tra tôi?" chân mày Liên Hoa cứng lại, thần sắc có chút kích động
đứng lên, nếu Triển Thiếu Khuynh thật sự điều tra cô đến cùng, đã biết
tất cả lý lịch của cô, chuyện của Tiểu Bạch chẳng phải không giấu được
anh sao!
"Không có, tôi sẽ không điều tra chuyện gì về em." Triển Thiếu Khuynh lắc đầu, đưa ra bức tranh vừa rồi của cô, đặt ở trước mắt
của cô, "Là em quá mang tính biểu tượng, làm cho người ta xem qua khó
quên. Trong bức tranh này, em vẽ ký hiệu hoa sen, đây là ấn ký thiết kế
của tổng giám đốc Lotus trong công ty FL được xưng là 'linh hồn nhà
thiết kế thế kỷ hai mươi mốt', tôi đã đối chiếu qua, đây là vốn là bút
tích chính phẩm. Cho tới bây giờ, chẳng lẽ em còn muốn phủ nhận, nói em
không phải Lotus?"
Anh cho trợ lý tra xét lịch sử FL, xác thực nó mới khởi nghiệp ở Mỹ vài năm gần đây, tổng giám đốc Lotus của FL là
người phụ nữ xinh đẹp Hoa kiều, những thiết kế của cô thiết kế ra đều
mang ký hiệu hoa sen ấn tượng. Trước kia anh cũng từng gặp qua tác phẩm
của cô, khắc sâu ấn tượng đối với ký hiệu kia, cho nên mới nhìn thấy cái ký hiệu kia trên bức tranh của Liên Hoa, trong lòng cũng giật mình kinh ngạc như thế!
Nhưng mà, lấy trình độ của bức tranh cùng thực lực đánh giá, ký hiệu kia không có khả năng làm giả, xác thực Liên Hoa
chính là Lotus, cũng chỉ có nhà thiết kế thiên tài Lotus truyền kỳ mới
có thể vẽ ra bức tranh khích lệ lòng người như vậy.
Vốn dĩ Liên
Hoa là người có tài có thiên phú như vậy, là vận mệnh con cưng được trời ưu ái như thế, nhất định là người phụ nữ của anh!
Liên Hoa thở
phào nhẹ nhõm, vốn dĩ cô có thói quen vẽ ký hiệu bí mật hoa sen lên bức
tranh, chỉ là Triển Thiếu Khuynh không biết chuyện của Tiểu Bạch, chuyện kia cô không có sợ cái gì.
Nhẹ nhàng cười, Liên Hoa bình tĩnh tự nhiên nói: "Lúc đầu không nghĩ muốn nói ra, nhưng Triển thiếu gia đã
nói đến mức độ này, dường như tôi muốn phủ nhận cũng không được. Vốn
định muốn một mình một ngựa trở về cố hương khai thác thị trường, chỉ
dựa vào cái tên Liên Hoa này, mà không phải là Lotus, ai ngờ Triển thiếu gia tuệ nhãn vẫn như trước, cái gì cũng không thể qua được ánh mắt của
anh. Đúng vậy, tôi là Lotus, tổng giám đốc Lotus của FL."
"FL, là viết tắt của Firing Lotus? Thịnh Thế Liên Hoa, đây là dịch nghĩa của
Trung văn, sao tôi lại không phát hiện ra sớm. . . . thế nhưng Triển thị cùng Liên tổng hợp tác làm ăn một phần nhỏ như vậy, thật sự là mai một
tài ba của em.