Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

2: Văn Kiện Luật Sư (tiếp theo)


trước sau

Người phụ nữ mưu tính sâu xa thủ đoạn độc ác như vậy, tuyệt đối không phải người đàn ông bình thường có thể khống chế, không cẩn thận, dễ đùa lửa không được còn bị đốt. . .

Dưới đài vốn là không ít đàn ông động lòng với Liên Hoa đều âm thầm rút lui, người quý ở chổ tự mình biết mình, bọn họ sáng suốt phát giác chính mình sẽ không thích một nữa kia cơ trí thông minh như vậy, không thể nắm giữ Liên Hoa, những người này đều tự giác rút lui khỏi chiến trường.

Triển Thiếu Khuynh mỉm cười nhìn cô gái nhỏ nhà mình đang giương nanh múa vuốt, kiêu ngạo ương ngạnh tàn nhẫn xuống tay với kẻ thù, anh chỉ thấy thú vị đáng yêu.

Cô vốn là đều chôn giấu phục bút(1) ở đây, vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, rồi lại hợp tình lý ngoài dự đoán. Ôn Ngữ đắc ý dương dương tự đắc tiến lên tố cáo Liên Hoa sao chép, Liên Hoa lại nhân cơ hội tiết lộ thân phận của mình trước mặt bao người, biến bị động thành chủ động, có lý có cứ có lễ(2) lên án việc làm của Ôn thị, chỉ trích Ôn thị sao chép ý tưởng của công ty khác!

(1): Phục bút: đây là từ ngữ chuyên ngành, có nghĩa là những hình ảnh, việc làm hay thứ gì đó trước đó...(nên từ này chỉ có thể hiểu mình không biết dịch thế nào, nên giữ nguyên. mọi người muốn hiểu thêm nghĩa có thể lên google seach tìm hiểu thêm nhé).

(2): Có lý có cứ có lễ: có lý lẽ, có chứng cứ, có lễ nghĩa phép tắt.

Cô không phải điềm đạm yếu đuối như chim Hoàng Yến, luôn luôn cần người quan tâm bảo vệ. Cô là một con Sư Tử uy phong lẫm lẫm ngạo nghễ bất quần, vẻ ngoài xinh đẹp nhưng bên trong lại nguy hiểm. Cô sẽ xuống tay giết, cắn xé kẻ thù, sẽ phản kích không khách khí với kẻ thù, cũng không cần người khác bảo vệ.

Cô là một người phụ nữ sống độc lập, cường hãn, xinh đẹp, xuất sắc, không gì sánh được. Đây chính là người phụ nữ anh yêu, cũng đủ cường hãn cũng đủ uy nghiêm, cô không chấp nhận bất cứ ai khi dễ, cô có thế giới của mình, nơi đó là vùng đất xưng vương xưng bá.

Có lẽ rất nhiều đàn ông sẽ sợ một người phụ nữ như vậy, nhưng Triển Thiếu Khuynh anh không sợ phụ nữ mạnh mẽ, bởi vì anh tự tin, mình có thể mạnh hơn người phụ nữ, bất luận Liên Hoa tiến bộ trưởng thành đến mức nào, anh sẽ cố gắng mạnh mẽ hơn so với cô, cứ thế áp đảo cô!

Quá may mắn, Đời này anh có thể tìm được một người có thể cùng anh sóng vai đứng ở nơi cao nhất bầu bạn, nếu cùng Liên Hoa nắm tay cả đời, sẽ đẹp biết mấy.

"Cô. . . Cô. . . " Ôn Ngữ nhìn thấy trên màn ảnh hình ảnh so sánh còn đang chiếu, không thở được suýt nữa đã bất tỉnh, vẻ mặt bà suy yếu tái nhợt, chỉ vào Liên Hoa, lại chỉ có thể cố gắng nặn ra được một chuỗi chữ "Cô".

Bà tức giận công tâm, hôm nay đã bị
nhiều đả kích quá lớn, thân mình mền nhũn, không có lúc nào là không bảo trì vẻ cao quý tao nhã trong nhất thời biến mất hầu như không còn. Bà chỉ có thể tựa vào bên người trợ lý, mới không suy sụp ngã xuống đất, nhưng khuôn mặt của bà đã không còn trẻ lại càng hiển lộ ra vẻ già nua.

Liên Hoa lạnh lùng nhìn Ôn Ngữ, hôm nay đối với Ôn Ngữ mà nói, nhất định là một cơn ác mộng, nhưng so với năm năm trước đây, năm năm trước tại ngày hôn lễ đó cô đã chịu đả kích so với Ôn Ngữ hôm nay còn hung hiểm hơn, càng đau triệt nội tâm. . . .

"Đúng rồi, Ôn phu nhân hẳn là rất muốn biết nội dung văn kiện luật chứ? Tôi lập tức sẽ đưa cho Ôn phu nhân văn kiện luật của các công ty liên danh." Liên Hoa cố ý xuyên tạc ý tứ của Ôn Ngữ, cô càng muốn đổ thêm dầu vào lửa mang văn kiện luật đến trước mặt bà, "Ôn phu nhân, hôm nay tôi đã chuyển thư từ và tin tức cho bà, bà trở về có thể từ từ xem, nếu như không có gì ngoài ý muốn, trung tuần tháng sau (3) tòa án sẽ mở phiên tòa, trước đó, các người có đầy đủ thời gian nghiên cứu thảo luận thật tốt một phen, xin nắm chặt thời gian a."

(3) Trung tuần tháng sau: khoảng từ ngày 11 đến ngày 20 của tháng sau.

Ôn Ngữ mở to miệng thở hổn hển, vẫn chống đỡ không có ngất đi, bà được trợ lý đỡ đứng vững quay đầu nhìn Liên Hoa mặt tươi cười, cắn răng oán hận nói: "Liên Hoa, xem như cô lợi hại!"

Bà bị Liên Hoa kích thích quay đầu bước đi, dứt khoát kiên quyết nhanh chóng muốn rời đi.

Bà không thể trụ thêm một giây ở trong này, ánh mắt rét lạnh của cả phòng khinh thường chế nhạo, dáng vẻ mọi người đều chê cười nhìn bà, khi nào bà chịu qua cách đối xử lạnh nhạt như vậy! Không cam lòng, thế nhưng bà lại thua trong tay Liên Hoa, thế nhưng lại trúng quỷ kế của tiểu tiện nhân, quá mất mặt trước mọi người!

"Ấy, Ôn phu nhân, văn kiện luật của bà còn chưa lấy!" Liên Hoa cất giọng, nhưng Ôn Ngữ bước đi vội vàng đã rời khỏi hội trường, cô khẽ thở dài, "Đồ quan trọng như vậy sao có thể quên chứ, Thi Hoan, cô đuổi theo Ôn phu nhân, giao đồ này cho bà ấy!"

Thi Hoan lên tiếng trả lời đuổi theo ra khỏi hội trường, cửa lớn hội trường đóng lại lần nữa, tuyên bố việc phá rối của Ôn Ngữ đến đây chấm dứt.

Mọi người ở hội trường vẫn có chút chưa lấy lại thần trí, một loạt biến cố làm cho người ta hoa cả mắt, tuôn ra một chuỗi tin tức lớn chấn động, quả thực làm cho mọi người không có sự chuẩn bị, chỉ có thể theo sắp xếp của Liên Hoa nước chảy bèo trôi, thuận theo hỉ nộ ái ố của cô cảm động lây.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện