Khóe môi Liên Hoa nở lên một nụ cười cay đắng, hôm nay là ngày tốt nhất để kết hôn, nhưng lại là ngày xui nhất của cô!
Vào hôm nay, một người xuất sắc kiêu ngạo như cô, đã thành một người không
có nhà, ăn bửa nay lo bửa ngày mai. Cô không còn gì cả, người thân duy
nhất của cô đã qua đời rồi, ngay cả công ty Liên thị mà cha cô xây dựng
lên nay cũng đã biến mất trong tay cô. . . . . .
"Tiểu thư, tiểu thư?" Tài xế dừng xe, quay đầu lại kêu Liên Hoa, "Tiểu thư, đã đến nơi rồi, cô không sao chớ?"
Liên Hoa mở mắt, vẻ mặt nữ tài xế lo lắng nhìn cô, cô ấy đưa khăn giấy cho
cô, cô sờ lên mặt mình, thì ra cô đã khóc, hai hàng lệ lăn dài trên gò
má.
"Cám ơn cô." Liên Hoa nhận lấy khăn giấy từ trong tay tài xế, dùng sức lau chùi nước mắt, sau khi cha qua đời, cô cho tới bây giờ
chưa từng khóc qua, nhưng hôm nay, cô rốt cuộc cũng không thừa nhận được một đã kích nặng nề, ở trước mặt một tài xế xa lạ khóc nức nở.
Nhìn tài xế cô nặng ra một nụ cười miễn cưỡng, Liên Hoa hỏi: "Xin hỏi bao nhiêu tiền?"
"45 đồng. Tiểu thư, cô thật sự không có sao chứ?"
Liên Hoa lắc đầu, tìm trong quần áo, móc ra tờ 100 đồng đưa cho tài xế.
Mở cửa, xuống xe taxi, Liên Hoa mờ mịt nhìn xung quanh, cô không biết bây giờ cô đang ở nơi nào?
Liên Hoa ngẩng đầu, nhìn số nhà quen thuộc làm cho cô cảm thấy ấm áp, thì ra cô nói ra địa chỉ ngôi nhà mà mẹ cô để lại cho cô, chỗ này là chỗ bí
mật thuộc về gia đình cô, sau khi mẹ qua đời, hằng năm cha cô sẽ dẫn cô
đến nơi này, hiện tại nơi này
lại là chổ che nắng che mưa cho cô.
Liên Hoa quen thuộc đi lên lầu cuối cùng, ở phía sau cửa chống trộm có một cái khe, cô lấy chìa khóa ra, mở cánh cửa đầy bụi ra.
Bên trong nhà tất cả các vật dụng hằng ngày đều được bao lại. Nhìn căn
phòng rất ấm áp, giống như có mẹ kề bên vậy, mẹ mở rộng vòng tay ra ôm
cô vào lòng.
Liên Hoa tung người nhào vào khoảng không trong
phòng, cửa phòng đóng chặt ngăn cách phía ngoài, cô co rút nằm trên sàn
nhà, trong ngực ôm tấm hình chụp chung của ba người, cô khống chế không
được tiếng khóc nức nở truyền ra bên ngoài.
Tình thân, tình yêu,
sự nghiệp, cô đã từng nắm trong tay tất cả nhưng bây giờ cô chĩ còn hai
bàn tay trắng, thậm chí ngay cả tính mạng của cô, cô cũng chưa chắc giữ
được, Ôn Ngữ kêu người muốn giết cô, bà ấy muốn lấy đi tính mạng của cô.
Là cô quá ngu quá hay quá đơn thuần, thừa dịp cô thương tâm nhất . họ đã
bày mưu tính kế cướp đi hết tất cả của cô; cô thấy mình rất có lỗi với
cha mẹ, để cho bọn họ ở thế giới bên kia vẫn còn lo lắng cho an nguy của cô; là lỗi của cô, cô làm cho mình phải rơi vào hoàn cảnh này. . . . . .
Khóc không biết bao lâu, chỉ thấy sắc trời bên ngoài đều tối sầm, Liên Hoa
mới đứng lên, lần này, trong mắt mắt cô không có chút chần chờ và đau
khổ, thay vào đó, cô muốn dùng hai bàn tay trắng của mình làm nên tất
cả, để trả thù cho những gì cô đã mất hôm nay.