Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 137: Đúng người tương bồi


trước sau

Trong một tháng anh rời đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong thời gian ngắn, sao Liên Hoa lại biết Triển Thiếu Khuynh, để cho anh có một đối thủ cường đại, đủ loại khó khăn, đủ loại xảo trá. . . . . .(Tranh: giờ anh mới biết sao, muộn rồi, muộn quá rồi)

Chẳng lẽ, anh vốn nắm chắc có thể bắt được Liên Hoa, nhưng bây giờ không thể khẳng định như vậy. . . . .

Mục Thần nắm chặt quả đấm, hung hăng thầm mắng mình một câu, sao anh có thể đề ca người khác mà diệt chí khí oai phong của mình, sao chưa chiến đấu đã không có ý chí, cam tâm nhận thua! (Tranh: ý chí như vậy, anh thua là đúng rồi!)

Anh cẩn thận chăm sóc Liên hoa ba bốn năm, sao lại có thể để cho một người đàn ông chợt xuất hiện cướp đi, phải biểu thị công khai quyền sở hữu đối với Liên Hoa và Tiểu Bạch, cuối cùng anh mới có thể là nhân vật chính duy nhất ôm người đẹp về!

Không dấu vết chen vào giữa lời nói của Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh, Mục Thần cười nói: “Nơi này tán gẫu, hai người đừng có vui cẻ tán gẫu, còn có tôi!”

Triển Thiếu Khuynh thoáng nâng mắt nhìn Mục Thần, âm thầm đánh giá một câu, Mục Thần có thể tiếp quản Moon và Mộ Nguyệt, quả nhiên cũng không phải là ngồi không. Nhất thời không biết phải làm sao, rất nhanh Mục Thần sẽ tiến bộ đi lên, học được từ trên người Liên Hoa lấy đi sự chú ý của cô, mà không phải muốn đơn thân độc mã đấu.(Tr: Anh cứ ngồi đó mà hoang mang đi anh, rồi anh sẽ mất chị suốt đời)

Chỉ là, người trẻ tuổi còn chưa đủ trình độ, dưới tình huống này, rõ ràng Mục Thần có thể nói đề tài tốt hơn, có thể làm sự chú ý của Liên Hoa chuyển dời toàn bộ đến người anh ta. Nhưng hiện tại anh ta chỉ nói một câu bình thường không có gì lạ, thật là lãng phí cơ hội vô ích.

Ánh mắt Triển Thiếu Khuynh nhẹ nhàng rung động, liếc Mục Thần một cái rồi rời đi. Lực chiến đấu của đối phương chưa đủ mạnh, chuyện tốt nhất đối với anh, anh tuyệt đối sẽ không tốt bụng đi nhắc nhở tình địch, dạy anh làm sao để theo đuổi Liên Hoa.

“Mục Thần, tôi nghĩ anh ngây người đứng ở đó là hành vi nghệ thuật, cũng không phải không biết xấu hổ mà đi quấy rầy anh ngẩn người.” Liên Hoa cười trêu ghẹo Mục Thần, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, cô vội vàng hỏi anh, “A, tôi vẫn quên hỏi anh, anh tới Thịnh Thế Liên Hoa tìm tôi làm gì, có chuyện quan trọng để cho anh không ngừng cưỡi ngựa tới, tuyệt đối không phải là đơn giản tới thăm tôi chứ?”

“Qủa nhiên không thể gạt được em, Liên Hoa, anh thật sự có một việc muốn nhờ em!” Lúc này Mục Thần mới nhớ tới chuyện quan trọng, anh ra hiệu muốn Liên Hoa kiếm chỗ nói chuyện, cách Triển Thiếu Khuynh một đoạn, anh mới nghiêm túc nói với Liên Hoa, “Ngày đó em nói một chuyện làm anh suy nghĩ thật lâu, một hacker có thể nhấc lên một trận gió lở Mĩ, làm cho toàn thể nhân viên của Moon và bộ phận PR xấu hổ, cởi chuông phải do người buộc chuông, anh còn rất nhiều vấn đề muốn xin người kia chỉ bảo, có thể nói Tiểu Bạch không——”

Liên Hoa nhanh chóng kéo cánh tay Mục Thần, ngăn cản anh nói tiếp: “Tôi biết anh sẽ nói gì —— không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ kêu anh ta, nhận lỗi ở trước mặt anh, đến lúc đó ah có gì, cứ trực tiếp hỏi anh ta. . . . .” Liên Hoa ngầm đưa mắt nhìn Triển Thiếu Khuynh, anh không nghe được lời nói của Mục Thần chứ?

Mục Thần hiểu ý tứ của cô, đại khái chính là muốn thông qua Tiểu Bạch biết hacker J, có thể mua chuộc anh ta đầu hàng, cho dù không thể, Moon cũng muốn hiểu J phát hiệm chỗ sơ hở xâm lấn kho dữ liệu, có thể tra chỗ hụt để bổ sung một hồi là tốt, đây là lựa chọn sáng suốt của tổng giám đốc công ty quốc tế.

Nhưng anh có thể đừng nhắc Tiểu Bạch được không, mỗi lần nhắ tới Tiểu Bạch là tim cô nhảy lên, hôm nay chẳng lẽ tất cả mọi người mắc phải bệnh “Nhất định phải nói đến Tiểu Bạch trước mặt Triển Thiếu Khuynh” sao?

Mục Thần gật đầu, cười nói: “Được, em sắp xếp thời gian, bất cứ lúc nào anh rảnh, có
kết quả từ anh ta, em có thể lập tức nói cho anh biết!”

“Ừ, tôi về hỏi bé một chút, để bé cố gắng thuyết phụ vị hacker kia, coi như là quà xin lỗi. Chỉ là ai có suy nghĩ nấy, vị hacker kia có nguyện ý hay không, tôi không thể đảm bảo rồi.” Liên Hoa cẩn trọng nói.

Mục Thần hết sức vui mừng, cao giọng cười nói: “Có thể gián tiếp đáp trả cùng hacker như thế cũng rất tốt, một cao thủ có thực lực chân chính cũng là có thể gặp mà không thể cầu. Ừ. .. Buổi chiều hôm nay em muốn đi Thánh Y sao, anh thuận đường chỏ em đi cùng, sao?”

“Hình như rất không khéo, buổi chiều Liên tổng muốn đưa tôi về Triển thị, hẳn không có thời gian đi đón người với Mục tổng.” Triển Thiếu Khuynh cất giọng chen vài nói, mặc dù anh chỉ nghe hai người nói mơ hồ, nhưng câu cuối cùng này nghe được hoàn chỉnh. Liên Hoa vốn muốn đưa anh về Triển thị làm việc, sao bây giờ Mục Thần lại hẹn cô làm cái khác!

“A” Lúc này Liên Hoa mới nhớ tới là Triển Thiếu Khuynh phải gấp rút trở về Triển thị làm việc, kinh hô, “Triển tổng, thật xin lỗi, lãng phí nhiều thời gian của anh! Tôi sẽ đưa anh về Triển thị, sao anh lại không nhắc tôi là anh có việc gấp, nếu như tạo ra tổn thất thì sao?”

Ánh mắt Mục Thần khẽ động, không chút để ý nói: “Triển tổng về Triển thị? Đúng lúc, tôi thuận đường đi ngang qua đó, không bằng Triển tổng đi xe của tôi đi, nếu như Liên Hoa đưa anh, nhất định phải đi một khoảng rất xa mới có thể về nhà, ngồi xe của tôi cũng không phiền Liên Hoa đi đường vòng rồi.” Anh sẽ phá hư cơ hội Triển Thiếu Khuynh và Liên Hoa ở chung một chỗ bất luận là lúc nào, cho dù mình và Liên Hoa không có cách nào ở chung một chỗ, cũng không để cho Triển Thiếu Khuynh có cơ hội!

Ánh mắt Triển Thiếu Khuynh khinh thường, Mục Thần lại ra chiêu này, làm phiền anh và Liên Hoa chung đụng, chẳng lẽ Mục Thần có cơ hội sao?

“Như vậy có thể phiền toái Mục tổng không, lần đầu gặp nhau cứ làm phiền như vậy, tôi sẽ lo lắng.” Triển Thiếu Khuynh giả vờ khách sáo, anh mới không muốn ngồi trên xe Mục Thần, vốn là cùng với Liên Hoa sống chung một thời gian, sao lại đổi thành cùng xe với tình địch rồi? Ai biết Mục Thần có thể bày âm mưu gì trong xe của anh ta hay không, để cho anh sau khi lên xe liền bị uy hiếp, như vậy thật sự là quá bị động. (Tr: em nói này, anh đa nghi như Tào Tháo v, anh là nhân vật chính, ai dám làm gì anh chứ?)

“Không phiền, làm sao sẽ phiền đây?” Mục Thần cũng nỏ nụ cười giống vậy, “Mới vừa rồi, Liên Hoa còn nói chúng ta cần hiểu thêm, nói không chừng có thể trở thành bạn tốt thật, tôi thật sự muốn kết giao với Triển tổng, huống chi chỉ là thuận tiện đưa Triển tổng một đoạn đường, sao sẽ phiền đây? Chẳng lẽ Triển tổng không cho tôi chút thể diện, cảm thấy xe tôi không tốt bằng xe Liên Hoa?”

“Dĩ nhiên không phải, tuyệt đối không phải.” Triển Thiếu Khuynh giả cười nói, trong lòng không tiếng động hừ lạnh, xe của Mục Thần tuyệt đối kém hơn xe của Liên Hoa, chẳng lẽ trong xe của Mục Thần sẽ có Liên Hoa ư, nếu như không có đúng người tương bồi, xe quý giá xuất sắc đến đâu cũng có ý nghĩa gì! (Tr: haha, a dth v!)

“Mục Thần, anh cũng đừng làm cho sự tình phức tạp, tôi đưa Triển tổng về là tốt rồi, không nên tranh cãi” Liên Hoa nâng trán, hai người này tranh cãi cái gì!

“Triển tổng đã đồng ý để cho anh chở anh ấy về.” Mục Thần tự nhiên quyết định, anh dịu dàng nói với Liên Hoa, “Cho nên liền giao cho anh đi, đảm bảo đưa anh ấy an toàn về nhà. Em đi vòng qua Triển thị, Triển tổng sẽ thấy áy náy. Em đi thẳng về nhà là tốt rồi, ba chúng ta cũng dễ dàng, chẳng phải rất tốt sao?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện