“Mẹ, sao mẹ chỉ vẽ ba không vẽ con!” Tiểu Bạch liếc nhìn họa tác Liên Hoa, giận đến dẩu môi lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận thành một đoàn, “Mẹ cũng chỉ thấy ba thôi, hoàn toàn không có nhìn con sao!”
Tiểu Bạch nổi giận, cậu phát hiện mẹ mới bắt đầu trong mỗi bức tranh gần như đều có thân thể nho nhỏ của cậu, lqd rất tinh xảo vẽ dáng vẽ của cậu và ba lúc vận động làm nóng người, nhưng về sau, mẹ cũng chỉ vẽ ba, hoàn toàn không để mắt đến cậu!
Mẹ cũng không có chú ý cậu nghiêm túc trị liệu một chút nào, cố gắng rèn luyện tư thế oai hùng, những thứ này cũng không được vẽ lại, ánh mắt của mẹ cũng chỉ nhìn chằm chằm ba, tất cả hình ảnh trong bức họa đều là dáng vẻ cao lớn nổi bật của ba!
Kéo ống tay áo Liên Hoa, Tiểu Bạch kêu ầm lên: “Mẹ, mẹ giúp con vẽ giống như vậy đi, con muốn một mình một bức, ta muốn ngươi bây giờ thì giúp ta vẽ!”
Ngọn lửa nhỏ trong lòng cậu dần lớn lên vì tức giận, cậu cũng biết, cũng biết phụ nữ rơi vào tình yêu sẽ quên tất cả, cậu cũng không nên đồng ý mẹ chuyển đến nhà họ Triển, không nên cho ba cơ hội tới gần mẹ!
Xem đi, sau khi mẹ nhìn thấy ba đã không giống như trước nữa, cho nên mẹ hoàn toàn không để mắt đến con trai bảo bối đang lắc lư trước mặt mẹ, một lòng một dạ đặt trên người ba!
Tay của Liên Hoa vẫn đang hoạt động không ngừng, ánh mắt cô cũng không rời khỏi giấy vẽ và mặt Triển Thiếu Khuynh một giây, ống tay áo bị Tiểu Bạch kéo, l.q.đ cô chỉ phản xạ theo điều kiện tránh bàn tay Tiểu Bạch ra, dụ dỗ con trai nói: “Đừng quấy rối, mẹ vẫn chưa vẽ xong, con đừng ầm ĩ, ngoan ngoãn tự mình chơi, đợi lát nữa sẽ chơi với con......”
Tinh thần của cô cũng ngưng kết trên bức tranh, bức tranh đang vẽ này của cô ghi lại cảnh tượng chấn động nhất hôm nay, đây là cảm xúc tươi mới nhất Triển Thiếu Khuynh mang cho cô, cô nhất định phải nhất cổ tác khí (*) làm xong, ai cũng đừng nghĩ ngăn cản cô tiếp tục vẽ......
(*) Nhất cổ tác khí: không ngững nỗ lực để làm xong một việc nào đó.
Tiểu Bạch càng nổi giận hơn, đây là lần đầu tiên cậu không có cách nào đoạt lại sự chú ý của mẹ, hơn nữa còn là thua bởi ba cậu!
Ở trong mắt mẹ, đang trị liệu hoàn toàn không nói với ba một câu, chẳng lẽ có sức quyến rũ (sức hấp dẫn) gấp một vạn lần hơn con trai đang đứng trước mặt mẹ sao? Ánh mắt của mẹ đang ở trên giấy vẽ và trên người ba thôi, cậu hoàn toàn không chiếm được một xíu ánh mắt nào, hoàn toàn không có một chút sức cạnh tranh!
“Tiểu Bạch ngoan, con tự đi chơi đi......” Liên Hoa mơ hồ nhận ra con trai mất hứng, nhưng trong lòng không cách nào dừng lại việc theo đuổi nghệ thuật, rất nhanh cô có thể biểu đạt hình ảnh hoàn mỹ mà trong lòng theo đuổi, cho nên, lqd cô chỉ nhẹ nhàng tiếp tục dụ dỗ Tiểu Bạch nói: “Trong nhà có rất nhiều nơi để chơi, không phải con rất thích phòng đồ chơi sao, mẹ bảo thím Ngô dẫn con đi chơi ——”
Nếu như Tiểu Bạch tiếp tục ở bên cạnh cô làm ồn, có lẽ sẽ bóp chết tất cả linh cảm của cô, cho nên Liên Hoa đuổi con trai đi ra ngoài, tạm thời rời khỏi cô, Tiểu Bạch tức giận nên đi ngay, trong chốc lát cô không có tinh lực tới chăm sóc sự tức giận của con trai, vậy thì tạm thời để thím Ngô tới chăm sóc cậu.
Thím Ngô cũng theo hai mẹ con cô đi đến nhà họ Triển, ở chỗ này tiếp tục làm bảo mẫu, cô có thể tạm thời yên tâm giao Tiểu Bạch cho thím Ngô, đợi đến lúc cô vẽ xong, lại nói lời nhỏ nhẹ dụ con trai hồi tâm chuyển ý.
“Hừ, mẹ là ngu ngốc!” Tiểu Bạch giận đến mức nhíu mày, dậm chân giận đến bất chấp, nhặt mấy tờ bản thảo mà Liên Hoa vẽ lên, nâng chân chạy ra khỏi phòng trị liệu.
Triển Thiếu Khuynh nghe thấy toàn bộ quá trình mẹ con hai người cãi vả, anh bày tỏ hết sức thỏa mãn và hài lòng với Liên Hoa vì anh mà quên Tiểu Bạch, vì tạm tính đánh bại con trai mà cảm thấy rất hưng phấn. Dù sao, trước kia mỗi lần đối đầu đều là Tiểu Bạch thắng, lêqquýđôôn con trai kêu rên kêu đau, Liên Hoa lập tức bỏ rơi anh chạy về phía Tiểu Bạch, lần này, người làm cha như anh cuối
cùng cũng hòa nhau một ván.
Cho dù trên thực tế Liên Hoa bị nghệ thuật hấp dẫn, bị chủ nghĩa hoàn mỹ trong lòng cô theo đuổi khống chế, nhưng hiện tại người trong mắt cô là Triển Thiếu Khuynh anh, cho dù Tiểu Bạch ở một bên la lối om sòm lăn lộn cầu xin chú ý, Liên Hoa vẫn chỉ thấy một mình anh, không dời tầm mắt đi một chút nào.
Liên Hoa bị anh hấp dẫn, thông qua cô anh thấy những tinh thần khí chất kia trên người, anh không cần đoán cũng biết, cuối cùng người cô thích vẫn là anh.
Thế gian có hàng vạn hàng triệu đàn ông, năm năm trước trong quán bar Ngân Dực giữa đám đàn ông xuất sắc cô chọn anh, hiện tại lại đang trong đám ong bướm xung quanh cô chỉ chú ý tới anh, l^q"đ trong tiềm thức cô vẫn chưa chán ghét sự theo đuổi và tình yêu của anh, cô chưa bao giờ thật lòng kháng cự anh.
Khóe môi Triển Thiếu Khuynh nở ra nụ cười sáng lạn, anh nhìn về phía Liên Hoa đang vẽ tranh, nhìn bóng dáng của Tiểu Bạch chạy xa vùn vụt, nụ cười trên mặt sâu hơn.
Anh cho gọi một người làm nhà họ Triển, dặn dò nhất định phải sắp xếp bảo mẫu giữ cửa trông coi tiểu thiếu gia thật tốt, sau đó cứ tiếp tục vùi đầu vào trị liệu.
Tiểu Bạch giận dỗi chạy đi thật ra thì cũng không quá lo lắng, thương thế của con trai chỉ là cánh tay phải, miễn là vị trí cậu gãy xương không gặp phải vấn đề nghiêm trọng, cũng sẽ không gặp chuyện không may. Nơi đây lại là nhà của anh, trước đó tất cả quản gia người làm cũng được ra lệnh nhất định phải chăm sóc tốt cho Tiểu Bạch, phải chú tới vị tiểu thiếu gia đời thứ ba nhà họ Triển được nâng trong lòng bàn tay này, Tiểu Bạch đi tới chỗ nào đều có chuyên gia coi chừng, tuyệt đối sẽ không bị thương ở nhà.
Cho nên, anh vẫn còn hưởng thụ thời gian ngắn ngủi được Liên Hoa chú ý, vào lúc này phải tỏa ra sức quyến rũ của mình thật tốt, vì nhanh chóng bắt được Liên Hoa phải cố gắng lên.
Tiểu Bạch lắc lắc thân thể chạy xuống lầu, dùng sức đạp mỗi bậc cầu thang, cậu chạy cũng không nhanh, lỗ tai nhỏ nhạy cảm chú ý âm thanh sau lưng, thỉnh thoảng chạy một chút dừng một chút, nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Ngay sau đó cậu vô cùng mong đợi, giọng nói trong trẻo dịu dàng của mẹ vàn lên sau lưng cậu, mẹ thật nhanh chạy xuống vượt qua cậu, sau đó ôm cậu nhận lỗi, nói mẹ không nên quên bảo bối, l.qđ nói mẹ sẽ không bao giờ say mê nhìn ba nữa, nói trong lòng mẹ chỉ có một người đàn ông là cậu, tất cả mọi người đều không thể......
Nhưng cho đến khi Tiểu Bạch chạy xuống lầu dưới, cũng không thấy bóng dáng của mẹ.
Tiểu Bạch thật sự tức giận, mẹ hoàn toàn không đuổi theo tới dụ dỗ cậu! Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên cậu chạy xa, mẹ lại hoàn toàn không thèm để ý!
Cậu lại nhìn bản vẽ trong tay, lúc đi ra cậu cố ý cầm một chồng bản vẽ của mẹ đi ra, lúc bình thường mẹ rất trân trọng mấy bản nháp này, cho dù vì mấy món đồ này, mẹ cũng sẽ đuổi theo!
Nhưng bây giờ, mẹ vẫn còn trong phòng trị liệu, mắt không chớp nhìn ba, hết sức chăm chú chỉ vẽ một mình ba......
Có thể mẹ thật sự không phát hiện cậu mang theo bản vẽ chạy ra ngoài, hay là mẹ đã phát hiện, lại vẫn không cách nào rời khỏi ba, không muốn xuống dỗ cậu?
Vẻ mặt Tiểu Bạch sắp khóc, cậu và những bức họa này của mẹ, lúc trước hai thứ này là báu vật chiếm toàn bộ cuộc sống của mẹ, lqđ sao ở chung một chỗ cũng không bằng ba! Ba muốn cướp người mẹ duy nhất của cậu, có phải rất nhanh mẹ sẽ hoàn toàn không cần cậu nữa hay không......