Edit: Lavender - Blue
"Caesar, cha là người xấu phải không!"
"Gâu!"
"Đúng, cha chính là trứng thối lớn vô địch vũ trụ!"
"Gâu!"
"Ừ ừ, cha thật xấy xa, sao có thể copy ý tưởng của ta, những thứ kia rõ ràng là nhân vật và tình tiết do ta thiết kế mà., dựa vào cái gì cha lấy nó phát triển hàng loạt sản phẩm, vừa có tiền vừa có danh tiếng chứ!"
"Gâu Gâu!"
Tiểu Bạch kéo lỗ tai Caesar, nắm lỗ tai cùng chó đối mặt thủ thỉ, nói chuyện bực mình. Tiểu Bạch liền tức giận nằm cuộn tròn trên cỏ: "A a a a, tức chết tao mất, mục đích của tao không đạt được, ngược lại là giúp cha một việc lớn miển phí!"
"Ô —— Gâu Gâu!" Caesar cho là cậu chủ nhỏ đang chơi đùa với nó, mừng rỡ cũng lật người nằm xuống đất, cùng Tiểu Bạch lăn lộn trên mặt đất.
Cơ thể nặng nề của nó dưa vào Tiểu Bạch, sau khi lộn mấy vòng, Caesar nhào tới mặt Tiểu Bạch, vui mừng lè lưỡi liếm làn da trắng nõn của cậu.
"Ha ha —— Caesar, đứng lên, thật là nhột!" Tiểu Bạch lập tức bị chú chó an ủi làm cho phát cáu, cậu đưa hai tay ôm cổ của Caesar, vuốt đỉnh đầu đầy lông của nó nói, "Caesar, bây giờ chỉ còn mày tốt với tao nhất! Tao chỉ có thể nói chuyện này với mày, mẹ cũng không có thời gian nghe tao nói...... Caesar, mấy ngày nay mẹ cũng bị cha quấn thật chặt đến nỗi không có thời gian rãnh rỗi, hơn nữa toàn bộ tâm tư đều để ý tới việc thiết kế trong công ty, chỉ để tao ở nhà chơi một mình, chuyện này cũng là lỗi của cha!"
"NGAO...OOO ——" Caesar lật người, nằm dưới một lùm cây tươi tốt, dùng răng cắn kéo Tiểu Bạch qua.
"Mày phải để tao nằm trên người mày?" Tiểu Bạch hỏi một câu, Caesar vui sướng gâu một tiếng, nó cũng ngoan ngoãn nằm xuống.
Dựa vào cơ thể to lớn của chú chó, Tiểu Bạch nhìn bầu trời xuyên qua các lá cây, oán trách nói: "Caesar, mày nói xem tao phải làm gì đây...... Hừ, mẹ bị cha lừa gạt cái gì cũng quên, mẹ đồng ý sẽ không nhúng tay vào chuyện tao sắp xếp chuyện Bách Bảo, mặc dù mẹ không quản, nhưng nhất định đã nói ý tưởng của tao với cha rồi! Cha đã sớm có chuẩn bị, trước thời gian liền cướp đi toàn bộ đại lý Bách Bảo Trung Quốc, mượn những thứ vu oan kia thành vở kịch của xí nghiệp Triển thị, ngược lại thành chiê quảng cáo miễn phí, quảng cáo tên tuổi Triển thị trên toàn thế giới!"
Tiểu Bạch tức giận nói: "Caesar, mày nói xem mẹ có thể bị cha cướp đi không? Kể từ nửa tháng trước chuyển đến nhà họ Triển, ánh mắt mẹ nhìn cha đã thay đổi, thời gian cả ngày của họ đa số đểu ở cùng nhau, ngay cả làm việc cũng cùng một phòng! Mặc dù mẹ an ủi nói với tao là vì công việc thiết kế, nhưng trong nụ cười hả hê tự hào của cha, nhưng khi nhìn ra được, nhất định là mẹ đã đồng ý với ông cái gì đó, mới khiến cho ông vui mừng hai chân cũng năng động nhiều!"
"Oa gâu?" Caesar nghiêng đầu không thể giải thích vì sao cậu chủ nhỏ tức giận, nghi ngờ kêu một tiếng, nó quay đầu nhẹ nhàng liếm ngón tay Tiểu Bạch, không tiếng động an ủi cậu.
Tiểu Bạch nhíu mày: "Gần đây cha đối với tao cũng rất lạ, ông biết tao quấy rối toàn nhằm vào ông, nhưng mà không tức giận một chút nào, ngược lại luôn gọi tao tới hướng dẫn về chuyện thương trường, dạy dỗ những kinh nghiệm tổng kết lại, khiến cho tao cũng cảm thấy xấu hổ. Cha đối với một đứa trẻ như vậy, có thể thương yêu bao dung tao như vậy? Nhưng vì cái gì hàng xóm của tao lúc ở Mỹ Jim luôn bị cha nó đánh chứ......"
Tiểu Bạch nghiêng đầu nghi ngờ, nghĩ một lát, cậu liều mạng lắc đầu gạt bỏ nói: " Tao biết rồi, đây là cha thu mua lòng người,
cố gắng làm tao quy phục ông, ủng hộ ông theo đuổi mẹ!"
Mặt Tiểu Bạch vừa tức thành bánh bao: "Cha, nếu như vậy, con chỉ có thể không khách sáo với người thôi! Là cha buộc con ra tuyệt chiêu, không phải vạn bất đắc dĩ, con cũng không muốn làm phiền...... Nhưng trước kia cũng không có cách dùng, con cũng không thể làm gì khác hơn là như vậy!"
Tiểu Bạch nắm quả đấm nhỏ, từ trên người Caesar bò người dậy, kiên quyết giơ tay nhỏ bé la ầm lên: "Cha, nếu như không sáng tạo phiền phức lớn cho cha, mẹ nhất định sẽ gặp nguy hiểm, cha đừng mơ tưởng cướp mất mẹ con!"
Nói xong, Tiểu Bạch mang theo Caesar giẫm đạp chạy xa.
"Đứa nhỏ này, lại nghĩ tới cái mưu ma chước quỷ gìà......" Liền buông hoa trong tay ra, vén lên một góc màn cửa sổ, trong thư phòng cánh cửa này đối diện vườn hoa lại kín kẽ bị che rồi.
"Thì sao, Tiểu Bạch không phải ở bên ngoài chơi với Caesar sao?" Triển Thiếu Khuynhtừ từ đi tới, không dùng xe lăn, anh tự mình đi bộ chậm rãi tới bàn làm việc "Dì Ngô và quản gia theo dõi nó từng giay từng phút không rời, em còn gì không yên lòng?"
Liên Hoa thở dài: "Vẫn có chút không yên tâm, nó mới tháo bột, mặc dù đã bình phục rất tốt, nhưng con trai luôn tinh nghịch, nếu lại bị thương, em sẽ rất đau lòng."
"Đau lòng Tiểu Bạch? Em không đau lòng vì anh ——" Triển Thiếu Khuynhnhấc chân bước qua một tờ giấy lộn bay rớt xuống sàn nhà, cơ thể mất thăng bằng, suýt tý nữa ngã xuống đất.
"A!" Liên Hoa bước nhanh tới, ôm anh thật chặt, vừa cố gắng hết sức ôm người anh giúp anh giữ vững thăng bắng, vứa trách móc nói, "Thiếu chút nữa, em nói bao nhiêu lần rồi, không cho tùy tiện đi lại! Cơ thể anh vừa mới có thể đi vững vàng vài bước, chức năng vừa mới phục hồi, anh lại muốn ngã trở lại y cũ phải không! Có phải anh không muốn ngồi xe lăn, nạng cũng có thể có một cái chống đỡ thăng bằng không! Mỗi ngày anh đều muốn té mấy lần, là cảm thấy trái tim em quá khỏe mạnh, cần chịu đựng vài lần kinh sợ phải không!"
"Anh có thể đi lại, bác sĩ cũng cho anh luyện tập nhiều trong sinh hoạt hàng ngày...... Anh không thích chống nạng, cha lớn tuổi như vậy còn chưa cần nạng, anh ầm giống cái gì chứ! Hơn nữa cầm nó sẽ rất khó bỏ, anh tình nguyện té mấy lần như trước, cũng không cần vĩnh viễn dùng nó ——" nheo hai mắt, ngoài miệng mặc dù buồn buồn phản bác, nhưng trong mắt chứa ánh sáng mờ nhạt thực hiện được gian kế.
Đây là những lý do vì sao anh không muốn ngồi xe lăn cầm nạng, nhưng còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, chính là nếu như vậy lúc trước mặt Liên Hoa thỉnh thaong3 anh muốn ngã nhào uốn éo, để cô chạy tới cứu anh.
Trước kia Liên Hoa chỉ biết đau lòng vì Tiểu Bạch, bây giờ cũng sẽ đau lòng vì anh.
Trong lúc vô tình anh đang dẫn dụ cô tiến tới gần anh hơn, để cho cô hiểu rõ cơ thể và hơi thở của anh, để cho cô làm quen việc hai người đụng chạm.
Giông như bây giờ cô đã có thói quen ôm anh đỡ anh, không có lúng túng không trốn tránh, hai cơ thể dán chặt, không chừa một khe hở.