Năm năm sau.
Sắp tới phi thường Thiên Vũ ở thành phố K, trong khoang hạng nhất của chiếc máy bay d-283, một bé trai khả ái, đẹp như hoa đang đẩy cánh tay của cô gái bên cạnh: "Mẹ, Mẹ mèo lười? Máy bay sắp hạ cánh rồi, mẹ mau thức
dậy đi!"
Cô gái dụi mắt, mờ mịch nhìn bảo bối lãnh khốc trước
mặt, bé năm nay mới bốn tuổi, da thịt mềm mại trắng nõn, ngũ quan tinh
xảo, mặc áo t shirt và quần cụt đơn giản, hấp dẫn ánh mắt của những
người trong khoan hạnh nhất, để cho mọi người hận không thể ôm về nhà
nuôi.
"Tiểu Bạch ~" Đôi tay ôm bảo bảo vào trong ngực, đôi môi
mềm mại đỏ thắm hôn liên tiếp lên gương mặt bé, "Làm sao con lại đáng
yêu như vậy, mẹ thật sự muốn đem con giấu đi, không để cho bất luận kẻ
nào thấy a ~"
"Mẹ Liên Hoa!" Bảo bảo nhíu lỗ mũi, chu miệng lên,
lau nước miếng trên mặt, "Bẩn quá, con không phải là tiểu Bạch ! Còn
nữa, con tên là Liên Tĩnh Bạch, không cần kêu con là Tiểu Bạch!"
Liên Hoa cố tình ôm Tiểu Bạch không muốn buông tay, cô làm nũng đem gương
mặt của mình cọ cọ vào da thịt của bé, "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, mẹ chính
là muốn gọi con là tiểu Bạch . . . . ."
"Mẹ, chúng ta bây giờ
không phải ở nhà!" Tiểu Bạch bất đắc dĩ, ở bên tai Liên Hoa nhắc nhở,
"Hình tượng của mẹ, mẹ phải chú ý hình ảnh nha. . . . . ."
"Khụ
khụ. . . . . ." Liên Hoa buông bé con trong ngực ra, rốt cuộc tỉnh táo
lại, nhưng vẫn sỉ diện trước mặt con trai nói, "Có quan hệ gì, nơi này
không có ai biết chúng
ta, hình tượng của mẹ sẽ không bị sụp đổ. . . . . ."
Tiểu Bạch bất đắc dĩ nhíu mày lại, mẹ bé ở nước Mĩ được xưng
danh hiệu là "Linh hồn người sáng tạo của thế kỉ hai mươi mốt" Chủ tịch
tập đoàn FL! Mỗi lần mẹ không tỉnh táo đều ôm bé làm nũng, ai có thể
nghĩ rằng ở công ty mẹ bé là người lãnh huyết vô tình, dùng quyền lực áp bức thuộc hạ! Cô ấy là người phụ nữ hai mặt. . . . . .
Liên Hoa
nháy mắt, phong cách, thần thái liền thay đổi hoàn toàn, dáng vẻ mới vừa rồi hoàn toàn biến mất, cô trở nên trầm tĩnh, mắt lóe sáng, giống như
nhìn thấu tất cả.
Ôm con trai, Liên Hoa nhìn ra phong cảnh bên ngoài, máy bay đang từ từ hạ xuống, cô cách xa thành phố K càng ngày càng gần.
Năm năm rồi, cô đã rời đi năm năm rồi, thời gian trôi qua khiến cô thành
thục và đạt được rất nhiều thứ, cô có đủ năng lực để gánh chịu tất cả,
có đủ tài năng để phát huy sự nghiệp, còn có đủ tư cách để bảo vệ người
nhà cô. Những người đã phản bội cô năm năm trước, cô chưa bao giờ quên,
hiện tại, cô muốn đòi lại tất cả.
Máy bay rốt cuộc đã hạ xuống, cửa mở ra, Liên Hoa dắt theo con trai, bước tới cố hương của mình.
Tôi đã trở về, các người, phải chuẩn bị nghênh đón sự trả thù của tôi?