*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Đào Sindy
Beta: mèo suni
Mấy ngày kế tiếp, Tiểu Bạch và mấy vệ sĩ nghiêm mật bảo vệ bên cạnh Triển Thiểu Khuynh, họ không nói một lời nào, vẫn đến hướng dẫn anh kiểm soát đôi chân, bôi thuốc trị liệu giúp anh, không có một chút khác thường. Cô không để họ rời đi, càng không nhắc lại chuyện sinh con với Triển Thiểu Khuynh.
Mỗi ngày Liên Hoa đều tốn thời gian tương đối dài thăm hỏi bầu bạn với Triển Thiểu Khuynh, mặc dù chân anh không có tiến triển hồi phục, nhưng cô lấy bao dung lớn nhất để an ủi anh, khuyên bảo anh, khiến cho tâm trạng buông lỏng không bị áp lực, chậm nhất chẳng qua phải đợi mấy tháng, anh nhất định có thể khỏi hẳn.
Cô bị Tiểu Bạch và Triển Thiếu Khuynh làm cho không hay biết gì, không biết ý định cố chấp của Tố Khinh, cảm nhận về Tố Khinh cũng không tệ.
Cho nên cô hỏi: "Thiếu Khuynh, hình như anh và Tiểu Bạch rất lạnh nhạt với Tố Khinh? Dù sao cô ấy đã tạo ra kỳ tích cứu anh...cha con hai người làm thế rất thất lễ."
"Chuyện này......" Triển Thiểu Khuynh gãi đầu, khó có thể trả lời vấn đề này, anh không thể nói cho cô biết sự thật rồi lo lắng, nhưng không cách nào bôi đen công lao của Tố Khinh, anh cười khan nói: "Là Tố Khinh rất lạnh nhạt, chúng anh không biết làm sao giao tiếp với cô ấy......"
"Phải không? Trời sinh cô ấy là người lạnh lùng, nhưng không tính là khó ở chung chứ?" Liên Hoa nghi ngờ, đột nhiên hỏi: "À đúng rồi, Tố Khinh có nói cô ấy muốn thù lao gì ở anh không? Lúc ấy cô ấy nói sau khi chữa khỏi cho anh, sẽ đòi thẳng mặt anh, cô ấy cần gì chứ?"
"Ách ——" Triển Thiểu Khuynh càng thêm cứng họng, anh không muốn lừa dối Liên Hoa, ấp úng nói lảng ra chuyện khác: "Thật ra thì yêu cầu không khó, nhưng mà ——"
Chợt, tiếng chuông điện thoại dễ nghe của Liên Hoa vang lên, Triển Thiểu Khuynh như được đại xá, nói với Liên Hoa: "Bây giờ em có rất nhiều chuyện trong công ti, hay là đi nhận điện thoại trước đi. Em cũng biết, phóng xạ điện thoại đối với vết thương của anh không tốt, cho nên, em đi ra ngoài nói xong, chúng ta lại trò chuyện tiếp......" Trước hết để Liên Hoa ra ngoài, chờ trở lại sẽ không tiếp tục đề tài rối rắm này rồi!
Liên Hoa trừng hai mắt, điện thoại vang lên dồn dập không ngừng khiến cô không thể làm gì khác hơn là tạm thời buông tha tra hỏi Triển Thiểu Khuynh, cô đứng dậy: "Em
sẽ mau chóng trở lại, lát nữa, anh ngủ một chút đi, em quay lại thì anh hãy nói tiếp!"
Đi ra cửa phòng, Liên Hoa lấy điện thoại di động ra, nhận số điện thoại lạ hoắc: "A lô?"
"Liên Hoa." Giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe thấy xuyên qua điện thoại truyền đến: "Là anh."
"Mục Thần?" Liên Hoa mừng rỡ kêu lên: "Là anh sao, Mục Thần? Hiện tại anh ở đâu, ở Mĩ hay ở thành phố K?"
"Ha ha, đúng, là anh, Mục Thần đã về rồi, trở lại thành phố K!" Mục Thần cười khẽ, dùng âm điệu "Hồ Hán Tam tôi đã về " cười nói.
Liên Hoa cầm điện thoại di động đi ra bên ngoài, khe khẽ thở dài: "Mục Thần, bao lâu rồi anh không liên lạc với em! Sao rồi, anh có khỏe không?"
Từ ngày đó hoàn toàn chấm dứt với Mục Thần, cô không còn nghe nói tin tức về anh ta, mấy năm hữu nghị khiến cô lo lắng liệu anh có thể nghĩ không thông suốt mà buông tay, lý trí lại nói với cô, khi anh ta núp một góc chữa thương, cô tuyệt đối không thể chủ động liên lạc anh ta cho anh ta hi vọng, anh nên suy nghĩ một lần duy nhất cho rõ ràng.”
"Liên Hoa, là em nghĩ sót, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nghĩ tới phải nói cho anh biết." Mục Thần phàn nàn nói: " Biệt thự nhà họ Liên bị thiêu hủy, Triển Thiểu Khuynh bị thương nặng, em còn không nhớ tìm người bạn cũ này bày tỏ một phen...... Thế nào, Triển Thiểu Khuynh bị thương nghiêm trọng đến trình độ gì, em có khỏe không? Em đang ở đâu, hiện tại anh đi tìm em nhé?"
"Vâng, em rất khỏe." Liên Hoa cười khe khẽ, bạn bè lâu năm, cuối cùng Mục Thần đã định vị được chỗ mình nên đứng, nghe được anh ta nói những lời này, cô biết, anh ta đã hoàn toàn buông tay.
Liên Hoa cười nói: "Thiếu Khuynh sắp khôi phục lại rồi, chúng em đều rất tốt, không cần lo lắng." Cô nói ra địa chỉ của mình cho Mục Thần, địa chỉ ngôi biệt thự ngoại ô nhà họ Triển này.
Mục Thần đối với chuyện Liên Hoa ở nhà họ Triển liền sững sờ, nhưng ngay lúc đó liền cười nói: "Ừ, anh lập tức liền chạy đến đó, mười mấy phút nữa đến." Mắt anh ta nhìn người bên cạnh, cộng thêm câu này: "Anh dẫn một