Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nguyễn Yên Thương

Beta: mèo suni

Liên Hoa dùng ham muốn giữ lấy tuyệt đối tuyên bố nói: "Tố Khinh, yêu cầu của cô tuyệt đối không thể nào thực hiện được, không người nào có thể cướp đi tất cả tình yêu của tôi từ trong tay tôi, tuyệt đối không thể nào!"

Năm năm trước cô thất thế để cho người khác đoạt đi tất cả của cô, ba cô để lại cho cô tất cả nghị lực nhưng tất cả đều đã thay đổi, loại hành hạ này cô đã chịu đủ rồi!

Hiện tại, cô lại một lần nữa có tất cả, trong cuộc sống lại có thêm đứa con trai yêu thương cô rất nhiều, hôm nay, cô lại phát hiện mình yêu Triển Thiểu Khuynh, những thứ này đều là của cô, cô tuyệt đối sẽ không buông tay họ được, cô dám liều chết với bất kỳ người nào muốn cướp đi người của cô!

"Yêu?" Tố Khinh trừng mắt nhìn, vẻ mặt mang theo vẻ hoang mang, nhìn Liên Hoa hỏi: "Yêu...... Yêu là cái gì? Là nó khiến Triển Thiểu Khuynh tình nguyện dừng lại việc trị liệu cũng không đồng ý sinh con với tôi, khiến cho anh ta chịu đựng tác dụng của xuân dược cũng không cầu xin tôi, khiến cho anh tta bỗng nhiên điều khiển được hai chân, để cho anh ta từ phòng thí nghiệm của tôi đi thẳng một mạch đến nơi này tìm cô sao? Đều là bởi vì yêu? Số liệu thí nghiệm của tôi ở bên trong, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể làm được một số chuyện như này......"

"Đúng, đây là yêu, tất cả đều là bởi vì anh ấy yêu tôi, anh ấy muốn chiếm lợi thế trước bác Triển, anh ấy sẽ vì yêu mà vứt bỏ tất cả dục vọng, chống lại tất cả số liệu thí nghiệm của cô!" Liên Hoa nói như đinh chém sắt, nhìn vào mắt Tố Khinh, cô trầm ngâm nói: "Tố Khinh, cô cũng có thể, chẳng lẽ từ trước tới giờ cô chưa cảm nhận được tình yêu sao! Cô nên tìm một người đàn ông nguyện ý làm những chuyện này vì cô, ở một chỗ nghiên cứu chuyện sinh đứa nhỏ với anh ta, mà không nên có mục đích tìm kiếm người hợp tác như vậy......"

"Tôi hiểu. Tôi cũng cần tinh trùng của Triển Thiểu Khuynh, cũng chỉ là muốn có thêm gen di truyền ưu tú nhất, thật ra thì tôi thật sự sẽ không để đứa bé kia ảnh hưởng đến cuộc sống của các người." Tố Khinh chợt gật đầu một cái, không biết là bị Liên Hoa thuyết phục, hay là mình nghĩ tới điều gì, cô nhàn nhạt nói: "Mà hiện tại tôi buông tha thuyết phục Triển Thiểu Khuynh hợp tác với tôi, bởi vì anh ta và cô thật sự là yêu nhau. Mặc dù tôi không biết tại sao cô lại để ý chuyện đứa bé đến như vậy, nhưng tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô, bởi vì lúc tôi đứng đối diện với cô, cô là một
thiên tài đáng để tôn kính, tôi tin tưởng, đứa bé mà cô và Triển Thiểu Khuynh sinh ra cũng sẽ là một trong những thiên tài nhân loại cao cấp nhất, hai người các người kết hợp, cũng không tính là phí của trời, không tính là làm cho gen ưu tú bị diệt vong biến mất."

"Tố Khinh......" Liên Hoa có chút nhức đầu nâng trán, mới vừa rồi cõi lòng cô còn đầy nhiệt tình muốn làm chiến kịch cướp đoạt một phen, nhưng sau khi nghe Tố Khinh nói, cô đã cảm thấy tranh đoạt với Tố Khinh, thật giống như là đang khi dễ người bạn nhỏ!

Đây là thiên tài về phương diện số liệu nghiên cứu khoa học, ở phương diện khác thì lại là một người phụ nữ đơn thuần giống như tờ giấy trắng! Tố Khinh không có cảm xúc và suy nghĩ như người bình thường, ngoại trừ cô luôn theo đuổi những con số thí nghiệm khoa học, cô cũng không hề hiểu rõ những thứ gọi là tình thú......

Một người như vậy, tuyệt đối không thể nào sẽ hấp dẫn được ánh mắt của Triển Thiểu Khuynh, một chút cũng không thể......

Liên Hoa vô lực tiến lên vỗ vỗ bả vai của Tố Khinh: "Tôi không khuyên được cô rồi, trời mới biết trong quá khứ hai mươi mấy năm đó, cô đã phải trải qua một cuộc sống máy móc như thế nào...... Mà tôi chỉ muốn nói một câu, giữa tôi và Triển Thiểu Khuynh, tôi yêu anh ấy và anh ấy cũng yêu tôi, đều không phải là bởi vì đối phương là một người thiên tài, hoặc là đối phương có gene ưu tú nhất, chúng tôi chỉ bởi vì tình cảm, chỉ bởi vì tôi là tôi, anh ấy là anh ấy, chúng tôi là độc nhất vô nhị."

"Tôi không hiểu......" Ánh mắt của Tố Khinh mơ màng giống như khói nhang muỗi, hoàn toàn không có biện pháp hiểu những lời này của Liên Hoa, suy nghĩ một lát, cô ngẩng đầu nói: "Hình như những thứ này tôi cũng không cần hiểu."

Suy nghĩ của Tố Khinh lại chuyển đến lĩnh vực sở trường của mình, cô nghiêm túc hỏi Liên Hoa: "Cô là mẹ của Tiểu Bạch, tôi muốn hỏi cô, chờ sau khi Tiểu Bạch trưởng thành, cô có để cho nó hợp tác với tôi để sinh một đứa bé hay không? Nó là ứng cử viên hoàn mỹ hơn so với Triển Thiểu Khuynh, có được gene càng xuất sắc hơn. Thật ra thì Triển Thiểu Khuynh đã không phải là lựa chọn đầu của tôi rồi, nhưng rất đáng tiếc, Tiểu Bạch hiện tại còn quá nhỏ rồi, mười năm sau, tôi và Tiểu Bạch cũng có thể làm thụ tinh ống nghiệm, có thể bồi dưỡng ra đứa bé thiên tài hơn nữa......"

"Cô mơ đi!" Liên 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện