Mặt của anh muốn đụng vào cửa sổ sát đất trước, bản năng của thân thể nhanh chóng đưa ra đôi tay, khung cửa sổ kim loại sắc bén quét qua một cái
đâm bị thương bàn tay anh, máu đỏ tươi nhanh chóng nhiễm đỏ bàn tay của
anh.
Nhưng Triển Thiếu Khuynh lại không có cảm nhận được thân thể bị thương, tròng mắt của anh như cũ nhìn chằm chằm bệ cửa sổ của đại
sảnh, vẻ mặt đúng là không thể đi được mà phẫn hận.
"Thiếu gia,
thiếu gia!" Người làm bị doạ đến sắc mặt trắng bệt, vội vàng tiến lên
giữ chặt Triển Thiếu Khuynh, "Thiếu gia, ngài bị thương! Tôi đi gọi bác
sĩ, ngài đừng động đậy!"
Bác sĩ nhanh chóng chạy tới xử lý,
"Thiếu gia, miệng vết thương của ngài cần lập tức xử lý, xin ngài nghe
theo sắp xếp của chúng tôi."
"Tôi không sao, cút hết cho tôi! Tôi không cần các ngươi tới nhúng tay!"
Bác sĩ không để ý Triển Thiếu Khuynh giãy giụa, lập tức kéo anh lên xe lăn, đẩy tới phòng khám và chữa trị để băng bó vết thương.
Ở dưới
phòng khách đông đảo tân khách lại hoàn toàn không biết trên lầu xảy ra
chuyện, tất cả lực chú ý của bọn họ đều ở Đỗ Yến Thừa và người phụ nữ
xinh đẹp xa lạ kia, rốt cuộc cái tát này có thể đánh xuống?
Khoé
miệng Liên Hoa cười đến tuỳ tiện, cô nhìn bàn tay của Đỗ Yến Thừa càng
ngày càng sát mình, nhìn Ôn Như Cảnh quỳ trên mặt đất khắp người nhếch
nhác lại len lén lộ ra ánh mắt sắp thực hiện được âm mưu,cô cười tự tin
như cũ.
Rang giới chớp nhoáng, chợt bàn tay của Đỗ Yến Thừa bị
một bàn tay khác kiên cố chặn lại, không khí nặng nề lại hết sức căng
thẳng.
Mục Thần nặng nề che chắn ở trước người của Liên Hoa, mặt
của anh màu đen muốn dọa người, bóng dáng cao lớn làm cho Đỗ Yến Thừa
cảm giác bị áp bức mười phần, khuôn mặt tựa con lai
anh tuấn của anh
chèn ép gương mặt nho nhã của Đỗ Yến Thừa tối tăm không có ánh sáng.
Mục Thần chặn lại bàn tay của Đỗ Yến Thừa, "Dám đụng vào một sợi tóc của cô ấy, Mộ Nguyệt sẽ làm công ty Hành Không không còn thấy được ánh mặt
trời vào ngày mai!" Âm thanh tức giận nổi lên quả thật chính là uy hiếp.
Trong mắt Đỗ Yến Thừa một trận sợ hãi, Hành Không là công ty trụ cột của Đỗ
gia, mười mấy năm kinh doanh cuối cùng cũng trở thành công ty quảng cáo
đứng đầu thành phố K, có thể so với tập đoàn Mộ Nguyệt vang danh toàn
thế giới thì Hành Không thật sự là con voi dưới chân con kiến. . . . . .
Hắn không nghi ngờ, giờ phút này, tổng giám đốc tập đoàn Mộ Nguyệt – Mục
Thần thật sự là nguyện ý làm ra chuyện điên cuồng vì Liên Hoa!
Thật không nghĩ đến, thế nhưng Liên Hoa có thể mê hoặc Mục Thần như vậy, tại sao cô có thể không biết liêm sỉ như vậy, được đàn ông bao nuôi sau đó
cố ý khoe khoang, dựa vào bề ngoài hầu hạ có thể có kết quả gì tốt!
Mắt Ôn Như Cảnh vừa động, mi tâm nhỏ bé nhíu lại không thể nhận ra, cô rũ
mắt chốc lát, mới điềm đạm đáng yêu đứng lên, ngẩng đầu lên, trong mắt
nén lệ, : "Chị, Yến Thừa là vì lo lắng cho em nên mới có thể mất khống
chế, anh ấy không phải cố ý đối xử với chị như vậy. . . . . ."