Mục Thần nghiêm túc
lái xe, Liên Hoa ngồi ở vị trí kế bên cầm chiếc áo của hắn, áy náy nói:
“Cám ơn chiếc áo của anh, thật đáng tiếc là đã bị tôi làm bẩn, chờ tôi
giặt sạch sẽ trả lại cho anh”.
Mục Thần buồn buồn nói: "Không
cần để ý, với giao tình của chúng ta, còn khách sáo sao? Tại tôi không
biết Đỗ Yến Thừa sẽ đến, làm cho tối nay cô không vui như vậy, còn khiến người phụ nữ kia đạt được mưu kế, là tôi suy tính không cẩn thận”.
Liên Hoa sững sờ, lông mi nhắm lại rơi vào trầm tư, sau đó hết sức chân
thành nói: “Mục Thần, tối nay. . . . . Là tôi nên nói một câu cám ơn,
còn thật xin lỗi”.
"Cám ơn cái gì, thật xin lỗi cái gì?" Mục
Thần quay đầu liếc nhìn cô, bị vẻ mặt của cô hù doạ, “Liên Hoa, cô không cần dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy, tối nay cô không có sao chứ?”
"Cám ơn anh ra tay cứu tôi, cám ơn anh cho mượn áo khoác, cám ơn anh giúp
đỡ. Tôi thật xin lỗi chuyện. . . . . Anh có thể làm như không có việc
gì, mà tôi không thể làm như không có gì xảy ra.”Liên Hoa nghiêm túc
thẳng thắn mà nói “Thật ra tối nay là tôi lợi dụng anh, tôi đã sớm biết
Đỗ Yến Thừa và Ôn Như Cảnh sẽ đến, mới thiết kế kịch bản như vậy, Thi
Hoan và Thi Nhạc cũng diễn kịch giống như trong kế hoạch, tôi giấu anh,
thành thật xin lỗi”.
Lấy mức độ nhạy cảm của Mục Thần mấy năm
lăn lộn trên thương trường, hắn sẽ nhận ra tâm tư của cô, hai người hợp
tác nhiều năm, Liên Hoa không hi vọng vì việc riêng của mình mà phá hư
quan hệ của Moon và FL. Không nói cho Mục Thần biết trước là vì phản ứng chân thật nhất mà sáng lập, mà sau đó, nhất định cô phải chân thành nói xin lỗi.
"Cô không tránh bàn tay của Đỗ Yến Thừa, có thể tin
tưởng tôi
sẽ giúp, tôi rất vui mừng” Khoé miệng của Mục Thần khẽ nhếch
lên “Cô không cần tìm người khác giúp cô, có thể nghĩ đến ‘lợi dụng’ tôi đầu tiên, tôi cũng rất vui vẻ. Nếu như tối nay cô tìm người khác giúp
cô, ngược lại tôi sẽ cảm thấy mấy năm nay chúng ta hợp tác không tốt
đấy. Chẳng qua nếu như cô nói cho tôi biết Công ty quảng cáo Hành Không
của Đỗ thị và cô có thù oán, tôi sẽ đề phòng họ hơn, sẽ không có chuyện cô bị người ta làm đổ rượu lên người”.
"Thật ra thì cũng không
thể nói như vậy được, cuối cùng vẫn là tôi không đúng. . . . .” Liên Hoa đùa nghịch ngón tay, càng chân thành xin lỗi, nghiêng đầu hỏi, “Ách. .
. anh thấy rất rõ ràng tôi và nhà họ Đỗ có thù oán sao?”
"Không rõ ràng lắm, chỉ là người có mắt đều nhìn ra được thôi.” Mục Thần cười
khẽ “Tôi chưa từng thấy cô kích động với người nào như vậy, trở về lần
này là đối phó với bọn họ sao? Bọn họ từng đối xử không tốt với cô sao?
Hiện tại có kế hoạch nhất định không, có cần tôi giúp một tay không?”
Liên Hoa lắc đầu: “Tôi và Triển thị cũng không có thâm cừu đại hận gì, mà là có oán giận thật lớn với người khác, chỉ đơn thuần là ân oán cá nhân,
tự tôi có thể giải quyết. Đến lúc cần anh giúp một tay, tôi sẽ không
khách khí. Đến lúc đó kính xin tổng giám đốc Mục giúp đỡ nha.”
"Được." Mục Thần chạy chậm lại, nghiêng đầu nói với Liên Hoa, “Không cần xem
tôi là người ngoài, nếu có thể, suy nghĩ một chút làm vợ tôi?”