Lúc đi thoáng qua nhau, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy người đàn ông đi đầu, vẻ ngoài có chút quen mắt, đặc biệt là cặp mắt đó quả thật giống với Phương Nguyên như đúc.
“Người đó là ai vậy?”
Thẩm Hạ Lan chỉ vào người đàn ông đã đi vào trong khách sạn.
Nếu như đoán không lầm, người đàn ông này chắc là người đàn ông mà Diệp Ân Tuấn đã ném xuống biển từ trên thuyền.
Trương Linh nhìn thoáng qua, nhíu mày, thấp giọng nói: “Là tam điện hạ.
”
“Anh ta là tam điện hạ của các người?”
Thẩm Hạ Lan thật sự rất bất ngờ.
Diệp Ân Tuấn nhìn lướt qua, hừ lạnh một tiếng.
Nếu như sớm biết người này là tam điện hạ, lúc trước đã không ném anh ta xuống biển mà là trực tiếp ném vào trong nhà vệ sinh còn tốt hơn, miễn cho anh ta quay đầu lại gây phiền phức.
Thẩm Hạ Lan thấy Trương Linh nhẹ gật đầu, cô bó tay rồi.
Cái này là ngay cả ông trời cũng để cho cô với tam điện hạ là kẻ thù à?
Cô lắc đầu, sau đó dựa vào trong ngực của Diệp Ân Tuấn.
Cũng không biết là vì cái gì, đoạn đường có nhiều thủ vệ tra xét người như thế, nhưng mà Trương Linh lại giống như đi vào chốn không người, không ai dám ngăn cản xe của bà ta.
Thẩm Hạ Lan thật sự không nhìn ra được chiếc xe này có chỗ nào không bình thường.
Quay đầu lại nhìn Trương Linh rồi hỏi: “Tại sao bọn họ lại không ngăn cản xe của bà vậy?”
“Bởi vì xe của tôi là xe ở trong cung, là xe riêng của tổng thống.
”
Lời này của Trương Linh vừa mới nói xong, lập tức làm Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đều ngây người.
Xe riêng của tổng thống?
Trương Linh phóng xe chạy khắp phố phường rêu rao như thế, vậy thì