“Em nói là thôi đi.
”
Đương nhiên là Thẩm Hạ Lan biết ý của Diệp Ân Tuấn, chỉ cần cô muốn làm cái gì, cho dù có lên trời hái sao, xuống hồ bắt rùa đi nữa thì anh cũng sẽ không tiếc, nhưng mà làm sao cô có thể nỡ chứ?
Chỉ là do lúc nãy thấy Phương Nguyên rất âm trầm, sợ là trong lòng của anh ta có vấn đề, nhưng mà suy nghĩ kỹ lại một chút, anh ta nhất định phải bước đi trên con đường này, cho dù lần này có khuyên nhủ anh ta, vậy thì lần sau, lần sau nữa thì sao?
Cho nên đoạn đường này đi như thế nào cần phải dựa vào người.
Hai người lại xem một hồi rồi nằm xuống.
Ở bên ngoài vẫn là tiếng hò hét ầm ĩ như cũ, nhưng mà đối với chỗ của lão dương thì lại không có ảnh hưởng gì.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ngủ một giấc ngon lành.
Khi ánh bình minh ló dạng ở phía chân trời, lão dương sai quản gia đến gõ cửa.
Diệp Ân Tuấn ngủ tương đối nông, lúc quản gia đi lên lầu thì anh đã nghe thấy tiếng bước chân và đã thức dậy.
“Ai?”
“Cậu Diệp, ông Dương kêu tôi đến đây nói cho hai người biết hai người sửa soạn một chút, bác sĩ Trương sẽ đưa hai người rời khỏi nơi này, ở bên ngoài đang giới nghiêm, chỉ có thể thừa dịp hiện tại mà đi.
”
Giọng nói của quản gia không lớn, nhưng mà đủ để Diệp Ân Tuấn nghe rõ ràng.
Thẩm Hạ Lan trở mình, vẫn còn chưa tỉnh ngủ, không khỏi ngáp một cái.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của cô, đau lòng nói: “Ngủ tiếp đi, anh