Bây giờ trong lòng của Tống Dật Hiên đang khổ sở muốn chết, một mình anh ta đốt một điếu thuốc hung hăng hít một hơi.
Một người mẹ giống như là Lưu Mai khiến cho anh ta không biết phải làm như thế nào, anh ta cũng không muốn đưa Lưu Mai vào trong cục cảnh sát nhưng mà Lưu Mai tự do ở bên ngoài một ngày, Thẩm Hạ Lan và Hồ Ngọc Duyên sẽ gặp một phần nguy hiểm, đặc biệt là hiện tại Lưu Mai còn đánh chủ ý ở trên người của Hồ Ngọc Duyên, Tống Dật Hiên thật sự vô cũng khổ sở.
Tại sao Lưu Mai lại ích kỷ như thế?
Tại sao không thể vì đứa con trai này mà suy nghĩ một chút?
Nhưng mà tại sao những thứ này đều không có một đáp án.
Hồ Ngọc Duyên lo lắng nhìn phía đối diện, hận không thể bước qua đó an ủi anh ta một chút, người đàn ông này thật sự làm cho người khác phải đau lòng, nhưng mà cô ta không thể.
Thẩm Hạ Lan nói rất đúng, Lưu Mai chính là vết sẹo ở trên ngực của Tống Dật Hiên, bây giờ Lưu Mai tự tay mở vết sẹo này ra, máu me đầm đìa, vô cùng khó coi, đương nhiên là anh không hi vọng mình nhìn thấy.
Trải qua chuyện như vậy, Hồ Ngọc Duyên cũng vậy, Thẩm Hạ Lan cũng vậy, đều không có tâm trạng dùng cơm.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Chúng ta về trước đi, chị…”
“Chị ở đây một lát.”
Hồ Ngọc Duyên không muốn đi.
Bởi vì Tống Dật Hiên còn ở đây, cô không yên lòng.
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, đương nhiên biết tâm tư của cô, cô không nói thêm cái gì mà nắm tay của Diệp Ân Tuấn đi khỏi đó.
Ở bên ngoài đều là xe của cục cảnh sát, giống như là đang tìm kiếm người nào đó, xem ra Tống Dật Hiên thật sự báo cảnh sát.
Thẩm Hạ Lan biết Tống