Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt lại.
Anh thấp giọng nói: “Nhà họ Diệp chúng ta không cần có người nổi tiếng gì cả.
Tình trạng hiện nay của Minh Triết anh cũng rất buồn, ngày mai anh sẽ thương lượng với Minh Triết, nếu như thằng bé bằng lòng, anh sẽ đi xin cho thằng bé nghỉ ngơi một năm, đợi thằng bé hoàn toàn khôi phục thì quay lại.
Hoặc khiến thằng bé cắt đứt con đường tòng quân.”
Lời này là Diệp Ân Tuấn sau khi trầm tư suy nghĩ đã đưa ra.
Con trai của anh anh tự nhiên đau lòng.
Ở quân khu cậu bé có được bao nhiêu vinh quang, anh tự nhiên biết, những vinh quang đó từ đâu mà ra, anh càng rõ.
Anh chưa từng nghĩ có một ngày những vinh quang này sẽ trở thành áp lực cho Diệp Minh Triết.
Hiện nay nhìn thấy con trai thành cái bộ dạng như bây giờ, Diệp Ân Tuấn vô cùng đau lòng.
Diệp Tranh thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp leo lên giường đi ngủ.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn sau khi rời khỏi phòng của bọn chúng, lại không có quay về phòng ngủ, mà đến phòng sách.
Diệp Ân Tuấn mở máy tính ra, quả nhiên đều là những thứ Diệp Minh Triết gửi đến.
Nhìn những thứ này, hai người đã trầm mặc.
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến dáng vẻ khi con trai biến thành nhân cách thứ hai vừa nãy thì cô vô cùng khó chịu.
Con trai của cô mới 4 tuổi!
Thẩm Hạ Lan cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Ân Tuấn, thật ra Minh Triết có thể đi theo con đường thương nghiệp.
Anh xem, gia nghiệp của nhà họ Diệp chúng ta lớn như vậy tóm lại phải có người thừa