“Không có gì, cô đơn một mình lâu nên muốn tìm người trò chuyện thì mới phát hiện ra không có ai để anh có thể nói chuyện được cả, không biết thế nào lại gọi điện thoại cho em.
Dù thế nào thì em cũng là em gái anh đúng không?”
Mấy lời này của Phương Nguyên một chữ Thẩm Hạ Lan cũng không phản bác được.
Đúng là em gái, em gái họ!
Theo lý thuyết đối với cô thì Phương Nguyên hay Tống Dật Hiên cũng đều như nhau, nhưng Tống Dật Hiên đã vì Thẩm Hạ Lan cô mà bỏ ra quá nhiều, coi như Thẩm Hạ Lan có phải đánh đổi mạng sống cũng cảm thấy không quan trọng, nhưng đối với Phương Nguyên cuối cùng vẫn là thiếu đi cảm giác thân thiết này.
Thẩm Hạ Lan không nói gì.
Phương Nguyên cũng không cảm thấy xấu hổ, anh ta nói tiếp: “Từ sau khi anh về nước vẫn luôn bề bộn nhiều việc, vội vàng tranh quyền, vội vàng tự vệ, tranh thủ kìm hãm mọi thứ của Vu Phong, còn phải nhanh chóng mở rộng thế lực của mình.
Bận rộn quá, thế mà đã sắp đến tết rồi.
Hạ Lan, trong khoảng thời gian này không liên lạc với em, đừng trách anh, thật sự không phải anh cố ý.”
“Ừm, không sao, anh bận việc của anh mà.”
Lời nói này của Thẩm Hạ Lan rất chính xác, sau khi nói xong cô cũng hơi hối hận.
Dù biết thân phận và lập trường của Phương Nguyên và mình thì nói những lời này rất có thể là cậy vào tình cảm, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn quan tâm.
Cô quan tâm tới người anh họ này!
Chuyện này Thẩm Hạ Lan không lừa được chính mình.
Phương Nguyên thấy Thẩm Hạ Lan không tức giận, lúc này mới nói tiếp: “Bận bịu thì bận bịu, nhưng anh vẫn để ý tới chuyện của em, nghe nói em trúng cổ hả? Thế nào rồi? Khá hơn chút nào chưa?”
“Tốt hơn